Lưu Phong nhạy cảm nhận được tâm tình thế tử không tốt nên cũng không dám đáp lời, hắn nhỏ giọng thì thầm với Thiên Hàn.
"Thiên Hàn, ngươi có cảm giác lần này chúng ta ra ngoài, sao cứ là lạ không?"
Thiên Hàn liếc mắt nhìn hắn, mở khuôn miệng cao quý: "Thế tử ra ngoài còn mang theo đầu bếp"
Mang ngự y thì không có gì kỳ lạ, nhưng mang đầu bếp theo thì thật sự không giống chuyện mà thế tử sẽ làm.
Lưu Phong nhìn nam nhân trung niên mập mạp luôn có thể thấy ở phía sau đội ngũ, vẻ mặt nhiều chuyện nói: "Đúng vậy, thế tử ra ngoài có bao giờ mang theo đầu bếp đâu, chuyện này kỳ lạ quá, ngươi có biết vì sao không?"
Thiên Hàn cũng cảm thấy tò mò chỉ là không biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi.
Lưu Phong còn hỏi y nguyên nhân, nên y hiểu người này cũng không biết, cho nên chỉ tập trung đi đường chứ không phản ứng lại với hắn.
Lưu Phong: "..."
Cùng lúc đó.
Hoàng cung.
Trong cung điện Minh Quang được bố trí vô cùng lộng lẫy.
Ân Thái hậu đã qua năm mươi tuổi nhưng vẫn còn thướt tha đang nhắm mắt nằm ở trên nhuyễn tháp, bên cạnh là tiểu thái giám đang đấm tay chân cho bà ta.
Nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, bà ta mở to mắt: "Mọi chuyện đã sắp xếp xong chưa?"
Mạnh tổng quản có mái tóc đen, da trắng, cả người tỏa ra nét lịch lãm tao nhã của một công tử thế gia, hắn khẽ gật nhẹ đầu, giọng nói không bén nhọn như thái giám mà ngược lại còn dịu dàng như gió.
"Hồi bẩm Thái hậu, đã sắp xếp xong rồi"
Ân thái hậu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn ta một lúc lâu, sau đó cảm thấy đáng tiếc.
Thân thể này đúng là cực phẩm mà.
Nghĩ đến chuyện đã căn dặn xuống, trong mắt bà ta hiện lên vẻ tàn độc, bóp nát cả quả dâu tây trên tay.
Phủ Vinh thân vương đã huy hoàng nhiều năm như vậy, cũng nên biến mất từ đây đi.
Tiểu thái giám lấy khăn tay ra lau nước dâu tây trên tay của Thái hậu, Ân Thái hậu liếc mắt nhìn nam tử không giống thái giám kia nói: "Đi xuống đi"
Mạnh tổng quản cung kính hành lễ, rời khỏi đại điện.
Sau khi rời khỏi đây, mắt hắn ta nhìn về phía Đông, ánh mắt mờ mịt.
Tất cả mọi chuyện đều không phải mong muốn của hắn ta, chỉ là...
Hy vọng Tiêu thế tử có thể tránh thoát được kiếp nạn này!
Thái Tử Tiêu Thần vô cùng cảm động: "Cẩn Chi ngàn dặm xa xôi đi tìm quái y vì cô, tình cảm nồng nàn thắm thiết này sẽ được cô ghi nhớ trong lòng"
Tiêu Cẩn Chi chỉ muốn đi gặp người trong mộng: "Phu nhân, dù là xa xôi vạn dặm, trèo non lội suối thì vi phu cũng sẽ đến gặp nàng"
Chỉ cách Trung Đô mới 3 km mà Tiêu Chấp đã gặp được nhóm sát thủ đầu tiên chặn giết.
Cùng một nhóm với đám sát thủ gặp được ở chùa Thừa Thiên.
Vừa ra tay là chiêu chết người, từng chiêu đều muốn mạng người, rất giống một đám quỷ Diêm La lấy mạng.
Cũng may Tiêu Chấp đã có chuẩn bị, người đi theo bên cạnh hắn đều là những người có kinh nghiệm chinh chiến lâu năm.
Bọn họ cùng rút đao, khí thế trên người ngột nhiên thay đổi.
Lách cách lang cang! Thế lực hai bên lao vào đấu kiếm.
"Giết!"
Chỉ một lát sau trên mặt đất đã nằm xuống mười mấy người, máu nhuộm hồng mặt đất, trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng đậm.
"A —— ông đây liều mạng với các ngươi!"
Trong bóng đao kiếm, một tên đầu bếp mập mạp rút kiếm từ bên hông ra, cử động thân thể to lớn uyển chuyển đến kinh ngạc, gầm lên chém về phía sát thủ áo đen.
Hiện trường lại rơi vào hỗn loạn thêm một lần nữa.
Thật lâu sau, Tiêu Chấp mới thu lại kiếm, trong mắt mang theo âm trầm lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Lưu Phong nhỏ giọng lải nhải nói: "Những người đó cũng quá nóng vội, chúng ta còn chưa ra khỏi Trung Đô đã phái sát thủ tới, vội vàng xếp hàng đầu thai sao"
Thiên Hàn cũng tán đồng với ý này.
Giữa mày Tiêu Chấp hiện lên lạnh lẽo, lạnh đến mức giống như tuyết trên một ngọn núi ngàn năm không tan.
"Lưu Phong, sai người đưa đầu trở về"
"Nhớ kỹ, qua rạng sáng mới đưa"
Ánh mắt Lưu Phong sáng lên, hắc hắc cười nói: "Thuộc hạ đi sắp xếp ngay"
Có tới có lui mới là lễ nghĩa, nên như vậy.
Hôm sau, cung Minh Quang.
Ân Thái Hậu vừa mở mắt liền nhìn thấy trên đỉnh đầu treo mấy cái đầu người đầm đìa máu, bà ta sợ tới mức mặt như màu đất, đầu óc trống rỗng hét to.
"A ——"
"Người tới! Người tới ..."
Hét xong liền kéo thân thể mềm nhũn dịch sang bên cạnh.
Trong cơn hoảng sợ, tay bà ta lại sờ đến một vật thể hình tròn đầy lông nhớp nháp.
Cúi đầu nhìn, vẫn là đầu người.
Cái này càng khủng bố, mắt trợn to là chết không nhắm mắt.
"A ——" lại là một tiếng hét chói tai vang lên.
Vì quá sợ hãi nên bà ta trợn mắt ngất đi.
Chuyện Thái Hậu bị dọa sợ ngất đi nhanh chóng truyền khắp hoàng thành.
Thái Tử vừa nghe tin tức này liền vui vẻ ăn thêm nửa chén cơm.
"Xem ra lão yêu bà lại chọc giận Cẩn Chi rồi"
Ăn dưa lớn xong lại tuyên bố hàng loạt mệnh lệnh.
"... Mấy năm nay Ân gia quá thuận, cô nhìn mà trong lòng không cân bằng, các ngươi nhìn rồi làm đi"
Ân Thái Hậu sống trong nhung lụa nhiều năm, cho dù giết người như ma nhưng cũng là sai người phía dưới ra tay, đột nhiên thấy nhiều đầu người như vậy liền bị dọa sợ bệnh nặng.
Chờ đến khi bà ta khoẻ lại, nhóm tiểu bối Ân gia mà bà ta luôn tự hào đã bị phế đi, cũng tổn thất rất nhiều tay sai, bà ta tức giận sinh ra bộ mặt dữ tợn.
"Được lắm, Tiêu thế tử! Bổn cung và ngươi không đội trời chung" Trong mắt Ân Thái Hậu tràn ra vẻ ác độc không hề che giấu.
Một bên góc, Mạnh tổng quản cúi đầu áp xuống gợn sóng trong mắt, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc.
-
Thời gian trôi qua nhanh chóng tới trước một ngày hội Cửu Hoàng.
Nhị phòng Thẩm gia đã chuẩn bị xong các bước cuối cùng trước khi bày quán.
Hai rương quạt xếp, một phòng lãng hoa xinh đẹp ... Bánh trùng dương là đồ ăn cho nên cần mới mẻ, Lý Tú Nương tính toán dậy sớm làm.
"Đêm nay đều ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm còn phải bận việc cả một ngày, ngủ không tốt sẽ không có tinh thần" Thẩm Nhị nói.
Lý Tú Nương đã chuẩn bị xong nguyên liệu làm bánh trùng dương, nghe vậy cũng thúc giục: "Đúng vậy, đều mau trở về phòng đi"
Bọn nhỏ liếc nhìn nhau, sau đó mỗi người đều trở về phòng.
Ban đêm, toàn bộ thôn đều yên tĩnh.
Một đêm ngủ ngon.
Khi Thẩm Niệm mở mắt ra thì trời vẫn chưa sáng.
Nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng sột soạt, nàng cũng tỉnh ngủ dứt khoát rời giường.
Rửa mặt xong liền đi đến phòng bếp.
Lý Tú Nương đang bận việc thấy Thẩm Niệm đi vào liền sửng sốt, nói: "Sao con dậy sớm như vậy, con về phòng ngủ thêm một lát đi, hôm nay chúng ta sẽ rất bận"
"Không ngủ thêm được nữa, để con giúp nương nhóm lửa" Thẩm Niệm ngồi xuống thêm củi vào bếp lửa.
Không bao lâu sau, mấy người Thẩm Càn cũng tỉnh, bọn họ và Thẩm Nhị cùng nhau dọn đồ vật lên xe ngựa.
Đợi Lý Tú Nương làm bánh trùng dương xong, người một nhà ăn sáng qua loa lót bụng, sau đó đội sắc trời mênh mông chạy đến trong huyện.
Khoảng nửa giờ sau.
Ngoài thành, bên dưới chân núi Thúy Sơn có đã một vài thương hộ bày quán, chỉ là vẫn còn thưa thớt.
Có lẽ lúc này vẫn còn quá sớm.
Núi Thúy sơn là tòa núi có giá trị cảnh quan đẹp, trên núi ngập tràn cây xanh và hoa, có thác nước rộng lớn tuyệt đẹp, đường lên núi cũng không có nhiều nguy hiểm, mỗi năm vào ngày Tết Trùng Dương đều có rất nhiều người đến đây vui chơi.
Chân núi rộng lớn, sau khi mọi người đến bày quán sẽ hình thành một khu chợ nhỏ, rất là náo nhiệt.
Xem như là một phong cảnh của huyện Long Dương.
Thẩm Niệm dùng thị lực cực tốt nhìn xung quanh, chỉ vào một vị trí nói: "Cha, nương, chúng ta qua bên kia đi"
Mấy người Thẩm Nhị thấy vị trí bên kia đúng thật là không tồi liền giá xe ngựa đi qua.
Cột lên vài sợi dây thừng giữa hai cái cây lớn, cố định một tấm vải dầu to ở bên trong, trên tấm vải dầu có các khe hở, đặt vào đó những lẵng hoa và quạt xếp có kích thước khác nhau.
Đây là dùng để trưng bày.
Trước tấm vải dầu đặt một giá gỗ lớn nhỏ như giường, bên trái đặt lẵng hoa và quạt xếp, ở giữa là thù du, bên phải là bán bánh trùng dương.