Biểu cảm Tiêu Chấp điềm tĩnh: "Mẫu phi, phụ vương của con thế nào rồi?"
Trên mặt Vương phi không có chút đau buồn nào, còn cười nói: "Vẫn như vậy"
Đối với bà mà nói, phu quân còn sống đã là điều trời xanh ban phước.
Bà cảm thấy bình tĩnh và hài lòng.
Phu quân bà có hoài bão lớn là chăm lo việc nước, phụng sự việc công, hàng năm ông đều ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, trước kia bà cũng không nói được một chữ không nào.
Ít có ai biết mỗi lần đưa Vương gia rời khỏi kinh thành, mỗi đêm bà luôn gặp ác mộng, nhiều đêm mất ngủ chỉ vì sợ từ biên quan truyền về tin tức không tốt.
Hiện tại tuy Vinh thân vương đã trở thành người vô dụng, nhưng vẫn tốt hơn cảnh chết chóc khốc liệt, nên hiển nhiên Vương phi rất hài lòng.
Tiêu Chấp đặt chén trà xuống, nói một câu khiến cho trái tim Vương phi run rẩy.
"Mẫu phi, con dự tính mấy ngày nữa sẽ rời Trung Đô..."
Nguyên nhân còn chưa nói nhưng sắc mặt của Vinh vương phi đã thay đổi, bà là một nữ tử dịu dàng trí tuệ nên cũng không phản đối, chỉ hỏi hắn lý do.
"Vì sao?"
Tiêu Chấp: "Con nghe nói có một quái y xuất hiện ở Tuy Châu, nên con muốn mời hắn đến khám cho phụ thân"
Đây là tin tức mà hắn biết được ở trong mộng, nên hắn muốn đi xem.
Ánh mắt Vinh vương phi sáng lên, khuôn mặt bà mang theo sự tha thiết: "Tin tức này là thật sao?"
"Hoàn toàn chính xác" Tiêu Chấp gật đầu.
Vinh vương phi không yên tâm để con trai rời khỏi Trung Đô, nhưng phu quân vẫn còn nằm trên giường càng ngày càng suy yếu, nên trong lòng bà vô cùng khó xử.
Tiêu Chấp biết bà đang lo lắng chuyện gì, trầm ổn nói: "Con sẽ sắp xếp thỏa đáng mọi thứ, người đừng lo lắng"
Không biết Vinh vương phi đã nghĩ đến điều gì nên cũng đồng ý, nói: "Nương không ngăn cản con, chỉ hy vọng con nhớ chăm sóc cho bản thân mình, phụ vương của con đã thành như thế này, nếu con lại xảy ra chuyện gì thì nương thật sự không sống nổi"
Bà không thể trông cậy vào nhà mẹ đẻ, nên phu quân và nhi tử là người quan trọng nhất với bà.
Mất đi người nào đều sẽ khiến lòng bà đau đớn.
Tiêu Chấp nghiêm túc gật đầu: "Nhi tử chắc chắn sẽ cẩn thận"
Con trai đi nghìn dặm xa xôi khiến mẫu thân lo lắng, Vinh thân vương phi làm sao có thể yên tâm nên đã dặn dò rất nhiều lời.
Nửa khắc sau.
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, biểu cảm Vương phi cũng trở nên vi diệu: "Cẩn Chi, chuyện con muốn đến Tuy Châu, hoàng bá phụ của con có biết không?"
Tiêu Chấp mím môi khẽ nói: "Ngày mai con sẽ tiến cung"
Muốn thuyết phục được hoàng bá phụ chỉ sợ là có chút khó khăn, cũng may hắn vẫn còn át chủ bài.
Tiêu thân vương phi làm sao có thể không biết hắn muốn làm gì, nên chỉ nở nụ cười dịu dàng: "Trong lòng con biết là tốt rồi"
Hai mẹ con nói chuyện với nhau thêm một chút, Tiêu Chấp đã rời khỏi chính viện đi đến cung Thái Tử.
Thái Tử Tiêu Thần đang ở trong thư phòng xử lý công vụ, vừa nghe nói có hắn đến đã vội vàng cho người để hắn đi vào.
"Thần tham kiến Thái Tử điện hạ" Tiêu Chấp đứng nghiêm chỉnh hành lễ.
Vừa mới vào thu không bao lâu mà Tiêu Thần đã mặc quần áo rất dày, làn da hắn tái nhợt, cơ thể gầy yếu, mang theo khí tức bệnh tật nồng đậm.
Tiêu Thần không thích dáng vẻ nghiêm túc, chuyện gì cũng phải xử lý theo việc công của đường đệ, hắn bất mãn mà đảo mắt xem thường nói: "Đã nói khi chỉ có người nhà với nhau thì không cần đa lễ, vì sao ngươi luôn không nghe lời vậy"
Tiêu Chấp nở nụ cười nhạt nói: "Lễ nghi không thể bỏ"
"Tên bảo thủ" Tiêu Thần mắng một tiếng.
"Ngươi đến đây lúc này là có chuyện gì sao? Khụ khụ khụ..." Khi hỏi lời này, hắn ho liên tiếp vài tiếng.
Tiêu Chấp nhíu mày, biểu cảm có chút khó coi: "Chẳng phải thuốc mới rất có hiệu quả sao, vì sao lại bắt đầu ho nữa?"
"Ban đầu thì có hiệu quả, dần dần thì không còn nữa" Tiêu Thần xua tay tựa như không để ý tới chuyện cơ thể hắn càng ngày càng yếu.
Từ lúc sinh ra cho đến nay thì trên người hắn đã mang theo chất độc, có thể sống đến lúc này đều dựa vào việc dùng thuốc, mỗi một ngày đều sống như là ngày cuối cùng, đã sớm thành thói quen rồi.
Tiêu Chấp nhíu mày thật chặt, phụ vương còn có thể kéo dài đến nửa năm hay một năm, còn cơ thể Thái Tử thì không thể kéo dài quá lâu.
"Thần ca, ta dự tính đến Tuy Châu một chuyến"
Tiêu Thần hơi dừng lại, nhướng mày nhìn về phía hắn hỏi: "Đi đến nơi đó làm gì?"
Tuy Châu cách rất gần biên giới với các nước, chưa kể nó nổi tiếng là nghèo khó trong toàn bộ Đại Việt.
Hắn không biết vì sao Cẩn Chi lại muốn đến nơi đó.
"Ta biết được tin tức có một quái y thường hay lui tới ở nơi đó, nên ta muốn đến đó tìm hắn"
Tiêu Thần không chắc chắn quái y nổi tiếng lan truyền khắp nơi kia có thể chữa khỏi cho mình không, nhưng nếu y thuật của người này có thể truyền xa như thế, vậy chắc chắn cũng là người có chút bản lĩnh.
Nếu có thể sống sót thì chẳng ai muốn chết sớm cả, nhất là người ngồi ở nơi có quyền cao chức trọng.
Tiêu Thần không nói dài dòng nữa: "Được, ta sẽ cử một đội hộ vệ bảo vệ ngươi, cẩn thận một chút"
Tiêu Chấp gật đầu sau đó cũng đổi giọng: "Chỗ hoàng bá phụ đành phải nhờ Thần ca"
Ánh mắt Tiêu Thành ghét bỏ, nói lời kỳ quái: "Không có việc nhờ thì Thái Tử điện hạ, có việc thì Thần ca, Tiêu thế tử đúng là khéo léo thông minh"
"..." Sắc mặt Tiêu Chấp không thay đổi: "Vẫn không bằng điện hạ"
Tiêu Thần là thái tử rộng lượng, hào phóng, không quá quan tâm đến việc người thân thiết làn càn, tất nhiên người thân thiết trong mắt hắn cũng không có bao nhiêu.
Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Chấp, đẩy công văn được chất chồng trên bàn dài đến, dùng mắt ra ý bảo "Có qua có lại"
Tiêu Chấp đành phải bóp nhẹ giữa mày nhận lệnh đi lên, giúp đỡ hắn xử lý công vụ.
-
Giữa tháng.
Tiêu Chấp dẫn người rời khỏi Trung Đô, đi theo ra ngoài còn có một đội người ngựa, ám vệ, Lưu Phong và Thiên Hàn đồng hành.
Bên ngoài thành mười dặm, một thiếu niên nhìn theo đội ngũ đi xa, khuôn mặt tràn đầy mất mát.
Nhìn Tiêu Tử Hiện giống như mấy con cẩu lạc đường bị mưa làm cho ướt nhẹp bộ lông, mấy tiểu tử ăn chơi trác táng ở Trung Đô đều lắc đầu.
Hạ Song Khanh mở cây quạt ra, trên mặt là biểu cảm chê cười người khác.
"Vừa rồi khi Tiêu thế tử đi ngang qua sao ngươi không dám thò đầu ra, hiện tại làm ra dáng vẻ này là cho ai xem, Tiêu Tử Hiện, sao trước kia ta không nhận ra ngươi hèn như vậy hả?"
Tiêu Tử Hiện không phục mà mắng trở lại: "Nếu ta nhớ không lầm thì vừa rồi ngươi còn trốn kín hơn ta nữa mà"
"..." Động tác đang phe phẩy cây quạt của Hạ Song Khanh chợt dừng lại, trong phút chốc biểu cảm nhìn rất buồn cười.
Mấy công tử quần là áo lượt nhìn mà bật cười ha ha.
"Được rồi, hai ngươi người tám lạng kẻ nửa cân, đừng tự giết lẫn nhau nữa, ta nghe nói Thành Đông có trò thú vị, các ngươi có đi cùng không?"
"Thụy Hiên, ngươi không sợ roi của bá phụ nữa sao?" Có công tử quần áo lụa nói với vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Biểu cảm của thiếu niên tên Thụy Hiên cứng đờ, nhưng vẫn còn mạnh miệng nói: "Ông lão kia là hổ giấy, ta có gì phải sợ chứ"
Cùng lắm thì hắn ta đi tìm tổ mẫu, có tổ mẫu ở đó rồi thì cha hắn ta sẽ không dám đánh hắn ta!
Tiêu Tử Hiện phát hiện những kẻ này cười chê mình liền tức giận quay đầu đi vào trong thành.
Quả nhiên chỉ là đám cẩu bằng hữu, không thể dựa dẫm vào được, tốt xấu gì cũng phải biết an ủi hắn ta vài câu chứ...
Trên quan đạo lúc này.
Lưu Phong đúng lúc nói đến Tiêu Tử Hiện: "Thế tử, dường như đám người nhị thiếu gia ở trong bụi cỏ bên đình nghỉ chân"
Tiêu Chấp cưỡi ngựa, mặc một thân trang phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế dâng cao tựa như mũi nhọn của cây kiếm được rút ra khỏi vỏ.
Hắn im lặng một lúc nói: "... Không cần để ý"