Lý Ngọc Châu nghĩ đến việc sắp đến tết Trùng Dương, trước kia mỗi năm nàng ta đều mời bạn tốt đi lên núi.
Nàng ta muốn thúc giục Liễu Thịnh sớm đưa ngọc cơ tán cho mình trước khi tết Trung Dương đến, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, nên nàng ta chỉ có thể ấp a ấp úng.
Liễu Thịnh thấy vậy liền chủ động hỏi: "Có chuyện gì thì muội cứ việc nói thẳng đi"
"Tam ca, tết Trùng Dương gần đến rồi, năm nay có phải ta không thể đi ra ngoài được đúng không?" Mắt Lý Ngọc Châu lại ửng đỏ, quả nhiên là người dễ khóc.
Trong lòng Liễu Thịnh khó xử nhưng cũng không đành lòng khiến thiếu nữ thất vọng, hắn nói: "Ta sẽ tìm cho ra ngọc cơ tán trước tết Trùng Dương cho muội"
Lý Ngọc Châu dừng khóc mỉm cười nói: "Tam ca thật tốt"
Trên một cái cây rậm rạp cách đó không xa.
Lưu Phong và Thiên Hàn ngồi ở trên góc sân lắng nghe.
Hai người khẽ nói.
"Chậc, đúng là tình chàng ý thiếp, ta thấy cảm động muốn khóc luôn" Lưu Phong chậc lưỡi nói.
Nghe được hai người tình chàng ý thiếp kia nhắc đến ngọc cơ tán, hắn cười nói: "Ngọc cơ tán à, đúng là dám nghĩ, không sợ mất mạng sao"
Dám đắc tội với thế tử có lòng nhỏ nhen kia của bọn họ, cho dù ngươi là nam hay nữ, không lột da là không được.
Còn muốn ngọc cơ tán, thế có muốn hạc đỉnh hồng không!
Thiên Hàn lướt mắt nhìn biểu cảm xem náo nhiệt không chê chuyện lớn này của hắn, y ghét bỏ liếc mắt một cái.
Đúng là rất biết giả vờ.
Lưu Phong đã quen với kiểu lạnh nhạt của Thiên Hàn nên không thèm để ý: "Này, ngươi nói xem lần này nên làm vị biểu tiểu thư này bị thương ở nơi nào mới tốt?"
Thiên Hàn luôn có vẻ mặt cứng nhắc, lạnh lùng nói: "Xương cổ hoặc eo, cho một cây châm, khỏe cả một đời"
Lưu Phong: "!!!"
"Này, ta đã nói ngươi còn ác độc hơn so với ta mà, ngươi chính là muốn phế tiểu cô nương nhà người ta, tàn nhẫn, vẫn là ngươi tàn nhẫn nhất"
Lưu Phong tỏ vẻ như mình đã rõ mọi chuyện.
Hắn biết cái tên Thiên Hàn này không hiểu việc thương hương tiếc ngọc.
"Ngươi đau lòng cho nàng ta à?" Thiên Hàn khẽ nhíu mày.
Đau lòng cho mục tiêu nhiệm vụ, đây không phải là lựa chọn thông minh cho lắm.
Mày Lưu Phong nhướng lên cao: "Ngươi bị điên à, nữ nhân có lòng dạ thế này, ta bị mù mới thấy đau lòng cho nàng ta"
Hắn chỉ cảm thấy thế tử không muốn giải quyết biểu tiểu thư này cho xong, nên hắn mới khá do dự.
Thiên Hàn yên lặng nhìn hắn vài giây, khẽ thở phào một chút: "Haiz."
Lưu Phong hoàn toàn cạn lời.
Trong viện, Liễu Thịnh rời đi.
Lý Ngọc Châu nhìn theo bóng dáng hắn ta mà vẫn còn lo lắng không yên.
"Lục Thiền, ngươi nói xem tam ca có thể lấy được ngọc cơ tán không?"
Lục Thiền cũng từng nghe nói ngọc cơ tán quý giá thế nào, nên nàng ta cũng không dám chắc chắn mà chỉ mỉm cười nói lời an ủi: "Tiểu thư yên tâm đi, tam thiếu gia thương người như vậy, chắc sẽ được thôi"
Nếu tam thiếu gia không lấy được thì bọn họ vẫn còn phủ quốc công mà.
Lý Ngọc Châu cụp mắt, tam ca thương nàng ta nhưng hắn ta không có được một chức quan gì, nếu muốn lấy được ngọc cơ tán thì khó như lên trời.
Chợt nàng ta nghĩ đến lời cô cô từng nói, trong tay lão quốc công có một lọ thuốc tiên trị sẹo... Chẳng lẽ đó là ngọc cơ tán?
Nghĩ như vậy, Lý Ngọc Châu đứng ngồi không yên, nàng ta đứng dậy đi đến chính viện.
Lưu Phong nhướng mày, vẻ mặt như xem kịch vui: "Vị biểu tiểu thư này ngoài miệng nói lời thật dễ nghe, nhưng căn bản không hề tin tam ca của nàng ta, quả nhiên miệng nữ nhân chỉ có thể gạt quỷ"
Thiên Hàn không có lời đánh giá nào: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Lưu Phong lười biếng dựa vào trên một nhánh cây: "Vội cái gì, chờ nàng ta trở lại rồi nói tiếp, ta chợp mắt một lúc"
Trăm đắng ngàn cay cuối cùng cũng nhìn thấy được hy vọng, sau đó trong phút chốc lại mất đi, loại cảm giác này sẽ dễ khiến người ta bị điên lắm, ha ha.
Thế tử vô cùng chán ghét vị biểu tiểu thư này, tất nhiên hắn sẽ dốc hết lòng để thỏa mãn sự chờ mong của chủ tử.
Thiên Hàn nhìn ra được suy nghĩ của Lưu Phong, khóe miệng vô thức co giật.
Cho nên, cuối cùng ai mới là kẻ ác độc?
Ba mươi phút sau, Lý Ngọc Châu trở về với nụ cười tươi tắn.
Lưu Phong lập tức mở mắt ra, đôi mắt nhìn lướt qua bên dưới: "Cười tươi như vậy, xem ra đã được như ý nguyện"
"Ta phải lên sân khấu thôi" Lưu Phong lấy ra một cây kim mỏng như sợi tóc, hắn tươi cười rạng rỡ: "Lần này, chắc khoảng hai tháng"
Dứt lời cây kim châm kia liền bay ra, bay thẳng vào chỗ đầu gối của Lý Ngọc Châu.
Lý Ngọc Châu đang đi rất bình thường đột nhiên cảm thấy đầu gối tê rần, suýt chút nữa đã té ngã, cũng may Lục Thiền nhanh tay đỡ nàng ta: "Tiểu thư, người sao vậy?"
"Chân ta tê quá" Lý Ngọc Châu chỉ cho rằng chân mình bị tê nên buông Lục Thiền ra, nhưng vừa mới di chuyển thì hai chân đã như sợi mì mềm oặt xuống, lập tức ngã xuống trên mặt đất.
"Chân của ta -" Khuôn mặt nàng ta đầy hoảng hốt, vì sợ hãi mà khóc lớn.
Đám nha hoàn nghe thấy tiếng động vội vàng chạy đến đỡ nàng ta trở về phòng.
"Chân ta không đứng lên được, Lục Thiền, mau đi gọi phủ y..."
Ở sân lại hỗn loạn.
Lá cây trên cây khẽ động, có hai bóng dáng bay đi thật xa.
Phủ Vinh thân vương.
Tiêu Chấp dọn sạch người nằm vùng, sắp xếp các ám vệ để bảo vệ cho Vương phủ giống như một chiếc thùng sắt, không có một kẽ hở.
Sự việc ồn ào khá lớn khiến Vinh thân vương phi cũng bị kinh động.
"Cẩn Chi muốn làm gì vậy?" Nữ tử xinh đẹp nhíu mày hỏi.
Quan ma ma hầu hạ bà ấy cảm thấy đây là chuyện tốt nên nói: "Trong lòng thế tử có trời đất, hiển nhiên cũng có đạo lý riêng của thế tử, Vương phi cứ yên tâm đi"
Vinh vương phi chỉ hơi mỉm cười, tóc dài như suối, trâm trên đầu thì sáng như trăng sao, xinh đẹp tựa như Lạc Thần.
"Ma ma rất tin tưởng vào tiểu tử thối kia"
Đúng lúc này bên ngoài có bước chân truyền đến, nha hoàn cất giọng kêu: "Vương phi, thế tử gia đến"
Nụ cười trên mặt Vinh vương phi càng thêm đậm: "Mau cho thế tử vào"
Giây lát sau, Tiêu Chấp đã đi vào.
Hắn giống phụ thân của hắn, vóc dáng cao, khí thế cả người khiến người ta không thể bỏ qua được, còn mang theo sự áp bức to lớn.
"Nhi tử gặp qua mẫu phi" Hắn hành lễ nói.
Tiêu thân vương phi đứng dậy nâng con trai dậy, bà quở trách: "Đang ở nhà của mình cần gì phải khách sáo như vậy, mau ngồi đi, sao con lại đến đây, việc công xong hết rồi sao?"
Đối với nhi tử còn chưa nhược quán đã phải gánh vác cả Vương phủ, vương phi rất đau lòng.
Tiêu Chấp nhìn mẫu thân dịu dàng yêu thương mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia u ám, con mắt như che phủ một lớp sương mù chưa tan.
"Nhi tử muốn đến thăm mẫu phi"
Hắn lại nằm mơ.
Trong mơ chính là vào ba năm sau, hoàng bá phụ băng hà, phủ Vinh thân vương bị bao vây, phụ vương bị bắt phải ngừng thuốc để cắt đứt mạng sống nên chỉ mới ba ngày đã không chịu được mà chết.
Một Vương gia chiến thần cả đời bảo vệ quốc gia, cũng không phụ người nào nhưng đã chết trong sự chật vật nhất, sau khi chết cũng không một ai đến thờ cúng.
Sau khi phụ thân chết, mẫu phi trước nay luôn dịu dàng xinh đẹp đã giống như người điên, bà xông đến cửa vương phủ để chửi ầm lên, tân đế vì bị áp lực bởi dân chúng, nên mới cho Vinh thân vương "thể diện" mà xuống mồ.
Vinh thân vương nhập táng, tân đế liền không ngừng có những hành động nhỏ nhắm vào Vương phủ, Vương phi chỉ là một nữ tử yếu đuối làm sao có thể đấu lại nhiều mưu kế từ bên ngoài.
Nên đã dùng một ngọn lửa đốt cháy cả Vương phủ.
Lửa cháy ba ngày ba đêm vẫn chưa tắt...
Vinh vương phi nghe thấy nhi tử nói lời dịu dàng hiếm có, trên khuôn mặt xinh đẹp có một không hai lộ ra nụ cười yếu ớt: "Con ta có lòng rồi"