"Bán cái gì cũng được" Thẩm Khôn vẫn còn chưa nghĩ ra nên bán gì, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến suy nghĩ muốn kiếm tiền của hắn.
"Tết Trùng Dương sao, hay nương làm ít bánh trùng đi, chúng ta hái mấy cây thù du về, nếu có thể tìm được nhiều hoa cúc thì vẫn có thể làm giỏ hoa... Như vậy có được không"
"Tết Trùng Dương trong huyện sẽ làm lễ hội Cửu Hoàng, lễ hội Cửu Hoàng sẽ được tổ chức trong chín ngày và tất cả người ở huyện đều sẽ đi xem náo nhiệt, như vậy sẽ có rất nhiều người, không cần phải lo chuyện chúng ta bán không được"
Càng nói Thẩm Khôn càng chắc chắn, hận không thể lúc này đến Tết Trùng Dương ngay.
Lý Tú Nương nghĩ đến việc mấy năm nay Thẩm Niệm "vô tri vô giác", sợ là không biết tập tục tết trùng dương nên bà ấy lập tức nói cho nàng biết.
Trèo lên cao, ngắm hoa cúc, ăn bánh trùng dương...
Thẩm Niệm cảm thấy rất hay.
"Con cảm thấy ý của Nhị ca rất tốt"
"Nương khéo tay thế này, chúng ta có thể ít bánh trùng dương để bán..."
"Nương vừa nói vào tết trùng dương thì trời sẽ rất nóng, nóng cũng tốt, tam thúc có thể làm một số quạt nan để bán, sẽ không sợ không có người mua"
"Về phần bán giỏ hoa mà tam ca vừa nói cũng không phải không được, con nghe Mãn ca nhi nói nương của Quả Quả trồng rất nhiều hoa, chúng ta có thể mua về đây"
Thật sự không ngờ chỉ cho bà ấy một hạt giống hoa mà bà ấy đã có thể trồng ra một hoa viên lớn trong thời gian ngắn nhất.
Thẩm Khôn thấy muội muội đồng ý với phương án của mình thì hắn đắc ý mà hất cằm lên.
"Cha, nương, đại ca, muội muội cũng đã đồng ý, mọi người thấy sao?"
Thẩm Càn suy nghĩ một chút cũng gật đầu nói: "Ta cảm thấy cũng được!"
Mãn ca nhi luôn ủng hộ a tỷ vô điều kiện, lần này cũng vậy, cậu bé nhấc tay nói: "Con nghe a tỷ"
Lý Tú Nương nhìn về phía Thẩm Nhị, Thẩm Nhị đối diện với ánh mắt sáng ngời của tụi nhỏ, ông ấy gật đầu.
Hiếm khi tụi nhỏ có ý tưởng, cứ để bọn họ thử xem sao.
Thẩm Khôn: "Cảm ơn cha"
Trên mặt Thẩm Càn cũng nở nụ cười nhạt.
Thẩm Niệm nhìn dáng vẻ vui mừng của các ca ca làm nàng cũng vui mừng theo.
"Cha, kế hoạch chúng ta cũng có tam thúc, vậy có phải cũng nên gọi tam thúc đến đây luôn không?"
Thẩm Nhị: "Khôn ca nhi, con đi gọi tam thúc đến đây"
Không bao lâu Thẩm Tam đã được gọi đến.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, bọn họ bắt đầu bàn bạc kỹ càng hơn về việc mở quầy vào ngày lễ Cửu Hoàng.
Thẩm Tam đã biết nhiệm vụ của mình.
Ông ước tính thời gian rồi nói ra sự lo lắng của mình: "Ta biết làm quạt nan, nhưng đây là công việc cần sự tỉ mỉ, ta chỉ sợ mình không có thời gian để làm lẵng hoa và giỏ nhỏ để đựng bánh trùng dương cho mọi người"
Thẩm Niệm lập tức nghĩ ra kế sách: "Chúng ta có thể thu mua từ trong thôn"
Một văn tiền hai cái thì sẽ có rất nhiều làm bán.
Thẩm Nhị cũng có ý này: "Vậy dựa theo lời Niệm tỷ nhi mà làm"
Thẩm Khôn thoải mái nói.
Sau khi phân công xong cho từng người, cả nhà cũng đi nghỉ ngơi.
-
Ngày hôm sau, chuyện Thẩm gia thu giỏ hoa truyền khắp thôn.
Có người lập tức chê cười, có người lại động lòng.
Thấy có vài hộ nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Khôn, gia nhập vào việc đan giỏ hoa, một vài người bắt đầu nói lời châm chọc.
"Buồn cười chết được, nhà nào cũng đan được giỏ hoa nhưng thứ đồ kia có thể bán được bao nhiêu tiền, thế mà vẫn có thể khiến cho đám người này lao đầu vào làm, ta thấy bọn họ nghèo đến điên rồi"
"Đúng vậy, ta thấy bọn họ đi đến trên núi chặt vài cây tre, chặt nhiều như vậy có thể sử dụng hết sao?"
"Ngươi quan tâm bọn họ làm gì, ta không nghĩ bọn họ kiếm được mấy đồng, nhưng lại bày binh bố trận lớn như thế, đúng là thật biết ra vẻ"
"Nhị phòng Thẩm gia làm ra vẻ thế này, không sợ bị người ta mắng sao"
"Đúng vậy"
Trong thôn có không ít người không xem trọng chuyện này, ngay cả lão Cao thị cũng mắng không ngừng.
"Sống an nhàn quá nên kiếm việc để làm à!"
"Tiền trong nhà cũng không phải được gió to thổi đến, chỉ biết phá hoại là giỏi, giỏ hoa kia có thể sử dụng vào chuyện gì, thế mà lại bỏ nhiều tiền ra để mua như vậy, ta thấy óc các ngươi bị cứt heo lấp kín rồi..."
Thẩm Niệm bất ngờ đứng dậy, dọa cho lão Cao thị giật mình lập tức ngậm miệng.
Thẩm Niệm cũng không quan tâm đến lão thái thái, nàng bưng cái chén ở trên bàn uống một ngụm nước mật ong.
Thật ngọt -!
Lão Cao thị bị nàng làm gián đoạn, những lời muốn chửi cũng quên hết nên chỉ có thể hừ một tiếng sau đó rời đi.
Thẩm Niệm khó hiểu hỏi: "Lão thái thái mắng xong rồi à?"
Mấy người nhị phòng: "..."
Một đoạn nhạc đệm trôi qua, mọi người tiếp tục bận rộn với công việc.
Ở thôn Trúc Khê thì hừng hực khí thế để chuẩn bị kiếm tiền trong ngày tết trùng dương, còn Lý Ngọc Châu ở phủ Liễu quốc công tại Trung Đô thì hai mắt đẫm lệ nhìn những vết sẹo nhạt màu trên mặt mình.
Nha hoàn đau lòng đến nước mắt cũng rơi xuống theo, vội vàng an ủi: "Tiểu thư đừng khóc, khóc nhiều quá sẽ không tốt cho mắt đâu. Tam thiếu gia cũng đã nói ngài ấy sẽ nghĩ cách để tìm ngọc cơ tán cho người, đến lúc đó vết thương trên mặt người chắc chắn sẽ khỏi thôi"
Tiểu thư nhà mình có số phận quá khổ, hu hu hu.
Lý Ngọc Châu đẫm nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương.
Giọng nàng ta nghẹn ngào nói: "Thật sự có thể khỏi sao?"
Một giọng nói dễ nghe từ cửa truyền đến: "Có thể"
Lý Ngọc Châu nhìn thấy người đến, nàng ta vội cúi đầu lau nước mắt trên mặt, bày ra dáng vẻ chưa có chuyện gì xảy ra.
"Tam ca đến đây làm gì?"
Liễu Thịnh đau xót trong lòng nói: "Ta đến thăm muội"
Nếu hắn ta không đến cũng sẽ không biết Ngọc Châu đau khổ đến vậy.
Lý Ngọc Châu lộ ra nụ cười đau khổ, tuyệt vọng, nàng ta vỗ nhẹ vết sẹo trên mặt, nụ cười vô cùng chua xót: "Thật xin lỗi, đã để Tam ca lo lắng rồi"
Giọng nàng ta nghẹn ngào, nước mắt cứ lăn xuống không ngừng: "Ta không oán trời trách đất, chỉ là, chỉ là... Ta khó chịu thôi, gia thế của ta vốn dĩ đã không tốt, hiện tại khuôn mặt ta cũng bị hủy hoại, ta..."
Tựa như nghĩ đến hình ảnh kinh khủng gì đó làm cơ thể mảnh khảnh của Lý Ngọc Châu khẽ run, trong phút chốc khuôn mặt đã trắng bệch.
Liễu Thịnh nhìn cảm xúc rối loạn của Lý Ngọc Châu, hắn ta tiến lên nắm lấy bả vai của nàng ta, nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
"Chuyện muội lo lắng sẽ không xảy ra đâu"
"Ngọc Châu, nhìn ta, tam ca sẽ không để muội xảy ra chuyện gì, muội có tin tưởng ta không?"
Ánh mắt thanh niên vô cùng kiên định, trên khuôn mặt hắn ta là sự bá đạo không cho từ chối.
Tim của Lý Ngọc Châu đập hơi nhanh một chút.
Đây là lần đầu tiên nàng ta phát hiện biểu ca tuấn tú như vậy, đáng tiếc...
Nghĩ đến chuyện kia làm cả người Lý Ngọc Châu như bị hất một chậu nước lạnh, những tâm ý vừa mới nảy mầm xuân như đã bị che lấp hoàn toàn.
"Ta tin" Nàng ta nhẹ nhàng nói.
"Nếu ngay cả tam ca cũng không thể tin được nữa thì ta cũng không còn ai để ta có thể tin"
Liễu Thịnh xoa đầu thiếu nữ, giọng nói dịu dàng: "Muội có thể vĩnh viễn tin tưởng ta"
"Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, mau nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ mau chóng đưa ngọc cơ tán đến cho muội"
Tuy hắn ta nói nói như vậy, nhưng không nắm chắc được bao nhiêu phần trăm.
Ngọc cơ tán là vật ở trong cung, số lượng rất ít.
Trong tay Thánh Thượng chắc chắn có nhưng làm sao hắn ta dám nghĩ đến đồ của thiên tử.
Ngoài ra ở phủ Vinh thân vương có một lọ, chỉ có điều nơi đó có Tiêu thế tử độc ác và tàn nhẫn, nên hắn ta cũng không dám nảy sinh ra suy nghĩ gì.
Liễu Thịnh có chút âu lo nhưng không thể hiện lên trên khuôn mặt.
Trong lòng Lý Ngọc Châu cảm thấy có chút bớt lo, trong mắt đầy sự áy náy: "Làm phiền tam ca rồi"
"Không phiền phức gì, muội là muội muội của ta, không cần khách sáo" Liễu Thịnh nói.