Chẳng phải là có thù hận sao, thù hận vì bị cướp chén cơm! Thẩm Niệm nở nụ cười vô hại: "Không thù, ta chỉ không đành lòng thấy bà nội bị ngươi lừa gạt thôi"
Nàng đúng là tiểu tiên nữ tốt bụng mà.
Cao Nguyệt Hồng: "..." Ai tin chứ.
Sắc mặt lão Cao thị âm u một lúc mới lên tiếng nói: "Sau này vợ của lão tứ cũng sẽ thay phiên nhau làm việc nhà, nếu nàng làm không tốt thì ta sẽ xử lý nàng"
Nói xong cũng trầm mặt rời đi.
Cao Nguyệt Hồng như nhà có cha chết nương chết, cả người giống như quả cà tím bị đánh sưng, dù hận Thẩm Niệm đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám làm ồn ào nữa.
Bà ta giận chó đánh mèo mà nhéo cánh tay Thẩm Phán Nhi.
"Ăn, ăn ăn, con là heo đầu thai sao, không thấy lão nương bị người ta ức hiếp mà không giúp một chút à, có con thì được gì..."
"Phế vật vô dụng, giống như người câm không chịu nói gì"
"Sớm biết con vô dụng như vậy thì khi lão nương vừa mới sinh con nên để con nằm chết dí trong thùng phân cho rồi..."
Thẩm Phán Nhi sợ hãi chỉ biết rụt rè đứng ở nơi đó mặc cho Cao Nguyệt Hồng tức giận mắng, ngay cả một câu phản bác cũng không có.
Mạnh thị nhìn không nổi nên lên tiếng khuyên một câu: "Nương tử lão tứ, nếu ngươi có bất mãn gì thì đi tìm nương đi, đừng lấy con mình ra trút giận làm gì"
Nhà lão tứ đúng là không có tình người, ngay cả khuê nữ của mình mà cũng có thể nhéo đến như vậy.
Cao Nguyệt Hồng không đồng tình, còn không có chút kiên nhẫn mà trợn trắng mắt: "Chẳng lẽ đại tẩu cảm thấy vì mình là trưởng tẩu nên có thể quản chuyện tứ phòng của chúng ta luôn à?"
Mạnh thị: "Ta không có chút hứng thú nào đối với chuyện của tứ phòng các ngươi"
"Tốt nhất là không có hứng thú" Cao Nguyệt Hồng nâng cao giọng, quái gở nói.
Bà ta giống như tuyên chiến mà nhéo lên cánh tay của Thẩm Phán Nhi, hầm hừ nói: "Đây là nữ nhi của Cao Nguyệt Hồng ta, ta muốn dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế đó, đại tẩu nên lo cho chuyện đại phòng của mình đi"
Thẩm Liễu Hoa không nhịn được nói: "Nương của ta không thèm xen vào chuyện của người khác, Tứ thẩm muốn dạy con thì đưa đi chỗ khác mà dạy, đừng có dạy ở trước mặt chúng ta"
"Đại phòng thật biết dạy dỗ mà" Giọng điệu Cao Nguyệt Hồng như châm biếm.
Dứt lời bà ta mang theo Thẩm Phán Nhi và Thẩm Phúc Toàn rời đi.
Vừa ra đến cửa nhà chính, Thẩm Phúc Toàn nhìn tỷ của cậu ta mà ngoắc ngoắc ngón tay: "Thẩm Phán Nhi, ngươi đến đây, ta muốn cưỡi ngựa, mau cõng ta đến cổng lớn, nếu không ta sẽ bảo nương đánh ngươi"
Lúc sau một tiếng nói yếu ớt vang lên: "... Được"
Trong phòng, sắc mặt Thẩm Liễu Hoa đột nhiên biến đổi, trong lòng thầm mắng Cao Nguyệt Hồng thật nham hiểm, trước khi rời đi còn phải móc mỉa.
"Nương, con biết sai rồi, con sẽ về phòng suy ngẫm lại"
Mạnh thị nhìn dáng vẻ nàng như bị chó sói dí sau lưng mà chạy mất thì chỉ biết cười khổ lắc đầu.
"Liễu Hoa đã bị ta và cha nàng chiều hư"
Lý Tú Nương không cảm thấy Liễu Hoa nói gì không đúng: "Liễu Hoa cũng chỉ đau lòng cho tẩu thôi"
Nghĩ đến Thẩm Phán Nhi đã gầy đi nhiều, bà ấy nhíu mày: "Chẳng phải tứ đệ muội nói nhà ngoại của nàng nhớ cháu sao, vì sao chỉ mới ở bên kia một khoảng thời gian trở về lại gầy hơn vậy"
Mạnh thị thu dọn chén đũa, thở dài một hơi: "Làm sao biết được"
Nhưng chỉ cần thấy Cao Nguyệt Hồng đối xử với nữ nhi tàn nhẫn thế kia, đã có thể nghĩ được làm sao Cao gia có thể đối tốt với cô bé.
Thẩm Niệm xem xong trò khôi hài, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nàng may mắn hơn so với Thẩm Phán Nhi rất nhiều.
Đêm đó, cả một nhà nhị phòng ngồi ở trong phòng.
Thẩm Nhị lấy vài tờ giấy ra, trong mắt Thẩm Niệm chỉ là giấy bình thường.
Nhưng những người khác vừa thấy đã rất vui mừng.
"Cha, đây là gì vậy?" Thẩm Khôn không nhịn được vội vàng hỏi.
Thẩm Nhị không để ý đến câu hỏi của của Thẩm lão nhị, ông ấy nhìn Thẩm Niệm đầy dịu dàng.
"Niệm tỷ nhi, đây là khế nhà của một cửa hàng và khế đất hai mươi mẫu ruộng, có mấy thứ này rồi thì sau này con sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp mà không phải làm gì cả, con nhận lấy đi"
Sợ mấy đứa con trai nghĩ nhiều, ông ấy nghiêm túc nhìn về mấy đứa nhi tử.
"Tiền để đặt mua những thứ này đều do muội muội các con bán bản vẽ và đi săn để có tiền, ta và nương của các con cũng không thêm gì quá nhiều, các con đừng nghĩ quá nhiều, tất nhiên có nghĩ cũng không được"
Giọng nói cứng rắn ban đầu sau đó đã mang theo chút mùi dẫn dắt.
"Tụi con đều là nam tử, chỉ cần dựa vào chút sức lực đã có thể kiếm được một phần gia nghiệp, muội muội tụi con thì yếu đuối, nếu không có vật gì phòng thân thì không được, các con xem nữ nhân không có của hồi môn trong thôn thế nào, các con nỡ lòng sao?"
Nữ nhân không có của hồi môn ở nhà chồng còn không bằng cả thú vật, phải dậy sớm hơn cả gà, làm việc nhiều hơn cả trâu, thỉnh thoảng bị đánh chửi, thê thảm đến mức người nghe cũng phải đau lòng đến rơi lệ.
Cảnh tượng thê thảm chợt lóe lên trong đầu của bọn họ, ba huynh đệ Thẩm Càn lập tức thay đổi sắc mặt.
Ai dám bắt nạt muội muội thì bọn họ sẽ đánh chết hắn!
"Chút đồ này vẫn còn quá ít! Cha, tụi con sẽ cố gắng hơn, cố gắng mua thêm vài thứ cho muội muội!" Biểu cảm Thẩm Càn căng thẳng.
Thẩm Khôn đồng ý với lời của đại ca: "Đúng vậy, vẫn chưa đủ!"
Hắn cảm thấy lời nói vừa rồi của cha quá xem thường ba huynh đệ bọn họ, cho nên vẻ mặt hắn nhìn cha cũng có chút khác thường.
"Cha, người cũng quá xem thường huynh đệ bọn con rồi, tiền sẽ để dành cho Niệm Niệm, cửa hàng cũng nên để cho nàng, sao chúng con có thể nghĩ đến được?"
"Nam tử hán đại trượng phu, muốn cái gì thì phải đích thân kiếm, đây chẳng phải là lời cha nói sao, con vẫn còn nhớ rất rõ!"
Hắn chỉ hận tuổi mình chưa tính là lớn, không kiếm được nhiều tiền hơn nên cũng không thể mua cho muội muội căn nhà lớn.
Mãn ca nhi như một ông cụ non ngồi trên ghế tham gia vào cuộc họp gia đình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé cũng nghiêm túc: "Con cũng không cần!"
"Con sẽ chăm chỉ đọc sách để sau này có công danh làm chỗ dựa cho a tỷ, nếu ai dám ức hiếp a tỷ thì con sẽ cho người đánh gậy vào mông hắn"
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương nhìn mấy đứa con trai có chí khí như vậy cũng có chút vui mừng.
Nhìn đám tiểu tử thối lập tức phấn chấn, họ biết đối với tụi nhỏ thì phải có chút khích bác mới được!
Thẩm Niệm không xem trọng những thứ vật chất kia, trong mắt nàng không có việc gì quan trọng bằng việc được ăn uống đầy đủ.
Nhưng nếu đây là lòng yêu thương của cha nương thì nàng cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
"Cảm ơn cha nương!"
Thẩm Nhị xoa đầu nàng cười nói: "Cảm ơn cái gì, chúng ta là cha nương của con, tính toán cho con là điều cần làm"
Thẩm Niệm sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười tươi.
Trong khoảng thời gian này nàng được ăn ngon, nên thân thể vốn gầy gò vàng vọt cũng đã có chút thịt.
Hiện tại làn da của nàng trắng nõn, đôi mắt trong veo sống động như mặt nước mùa thu, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi không cần tô son vẫn đỏ, nơi nào cũng đều trở nên tốt hơn.
Nếu không mặc quần áo vải bông thì nhìn nàng không giống cô nương nhà nông chút nào.
Ánh mắt Lý Tú Nương lóe sáng, cũng đúng, Niệm tỷ nhi vốn dĩ là phượng hoàng gặp nạn, nên có trở nên duyên dáng thế này cũng không có gì lạ.
Nhìn khuôn mặt trở nên đẹp hơn của khuê nữ, trong lòng Lý Tú Nương chợt dâng lên một nỗi sợ hãi.
Bà ấy có chút sợ nhà mình không bảo vệ được nữ nhi.
Không ai biết sự rối rắm của người mẫu thân này, Thẩm Khôn hứng thú nêu lên một đề tài: "... Hay tết Trùng Dương này chúng ta mở quầy hàng kiếm tiền được không?"
Thẩm Niệm nghe vậy cũng có hứng thú, cơ thể ngồi thẳng hơn chút.
Thẩm Càn không biết vì sao nhị đệ lại có suy nghĩ này, hắn hỏi: "Mở quầy bán cái gì?"