"Con cá này không biết chạy sao?" Hắn ta ngơ ngác hỏi.

"Không biết chạy không tốt sao, chúng ta bắt nhiều một chút, bán kiếm tiền cũng được, làm thành cá khô cũng được, đều là kiếm lời" Một thiếu niên khác trả lời.

"Nếu mỗi ngày đều gặp được chuyện tốt như vậy thì tốt quá!"

Thẩm Khôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Loại chuyện tốt này có một lần chính là trời cao ưu ái, tốt nhất là không nên có tư tưởng không làm mà hưởng"

Giống như cha hắn nói, người phải có lòng tiến tới, phải mạnh mẽ, nếu không chính là cá nằm trên thớt.

Các thiếu niên cũng không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên biết Thẩm Khôn nói đúng, nên đều gật đầu.

Thẩm Niệm dựa vào dị năng là có thể mỗi ngày không làm mà hưởng: "..."

Trời ạ, cảm giác không làm mà hưởng thật sự quá sảng khoái!

Chiều hôm nay, các thiếu niên trong thôn Trúc Khê đều có thu hoạch phong phú, cho dù là đứa nhỏ tuổi không lớn cũng bắt được hai con cá béo.

Bọn họ trở lại trong thôn, các người lớn đều sợ ngây người.

"Đây là tình huống gì?"

"Chẳng lẽ đám nhóc ranh chạy đến khu nước sâu, nếu không thì sao có thể bắt được nhiều cá béo mập như vậy, không được, phải dạy dỗ bọn nó một trận mới được, khu nước sâu cũng không phải chỗ bọn họ có thể đi"

"Con cá này thật béo..."

Mặc kệ nói như thế nào, có thịt ăn chính là chuyện tốt đối với các thôn dân.

Hôm nay, toàn bộ thôn đều tràn ngập mùi thịt cá.

Chỉ có thôn trưởng là hỏi lai lịch của cá trước.

Khi biết đám cá này là bắt ở khu nước cạn, ông ấy vội vàng chạy qua xem thử, nước vẫn trong veo như vậy, cũng không có bóng dáng của một con cá nào cả.

Nếu không phải bọn nhỏ lời thề son sắt nói như vậy, thôn trưởng đã nghi ngờ bọn họ đều lừa gạt mình.

Ở bờ sông đợi một hồi lâu, thấy thật sự đã hết cá rồi, ông ấy thở dài một hơi.

Thôi, coi như thủy thần thương tiếc con dân của ngài ấy đi...

Lúc này người khởi xướng đang mài dao giết cá.

Dứt khoát lưu loát mổ bụng cá, nước chảy mây trôi cạo vẩy cá, động tác như tơ lụa móc nội tạng cá...

Một cái lại đến một cái.

Thẩm Khôn nhìn mà trợn mắt há hốc miệng: "Muội muội, chiêu thức của muội thật lợi hại"

"Luyện tập nhiều một chút thì huynh cũng có thể làm được" Thẩm Niệm nói.

Giết nhiều tang thi, mổ cái gì cũng giống như chơi vậy.

Thẩm Khôn dở khóc dở cười: "Làm gì có nhiều cá cho ta vẫn luôn luyện tập như vậy"

Thật sự nghĩ trong nhà mở ao cá sao.

Thẩm Niệm dứt khoát dừng tay, chỉ vào đám cá còn lại: "Mấy con cá này đều để lại cho nhị ca luyện tập..."

Thẩm Khôn nhìn một chậu cá lớn chờ giết, lập tức cảm thấy cả người không khỏe.

Nhưng mà lời này là chính mình nói ra, đừng nói là một chậu cá lớn, cho dù có thêm hai chậu thì cũng phải làm.

Thẩm Niệm là thật lòng muốn nhường cho nhị ca, nói một chút kỹ xảo giết sát cá rồi để hắn tự mình luyện tập.

Đúng lúc này, Mãn ca nhi tung ta tung tăng mà bưng một chén canh nhỏ đi vào sân: "A tỷ, canh cá đã nấu xong, nương nói múc cho tỷ một chén trước, bảo tỷ nếm thử hương vị"

Ánh mắt của Thẩm Niệm sáng bừng lên, tiếp nhận chén uống một ngụm.

Hương vị rất tươi ngon, hơi cay không ngán, không hề có vị tanh, nàng chỉ có thể dùng kiến thức ít ỏi để nói rất ngon.

"Rất ngon"

Lúc làm xong cơm tối, Thẩm Nhị và Thẩm Càn dính đầy bụi bặm đã trở về.

Hai cha con đều tươi cười, vừa nhìn đã biết có chuyện tốt.

"Đại ca, huynh và cha đi đâu vậy, sao nguyên ngày hôm nay đều không thấy các huynh" Người hỏi chuyện chính là Thẩm Khôn.

Thẩm Càn làm công tác bảo mật đến cuối cùng, không chịu lộ một câu nào cả: "Buổi tối sẽ biết"

Hắn sợ nói ra thì Thẩm Khôn sẽ vì quá vui mừng mà không có tiền đồ ăn nhiều thêm hai chén cơm.

Thẩm Khôn bĩu môi, tiếp tục bắt đầu giết cá.

Không nói thì không nói!

"Đám cá này là chuyện gì xảy ra vậy?" Thẩm Càn hỏi.

Thẩm Khôn quay mặt đi, học dáng vẻ vừa rồi của hắn: "Đại ca đi trong thôn dạo một vòng sẽ biết"

Thẩm Càn: "..."

Tức giận mà gõ đầu đệ đệ thối một cái, sau đó quay đầu đi cho ngựa ăn.

Thẩm Khôn tự nhận là thắng một ván, nhếch môi cười, bàn tay thành thật giết cá.

Lý Tú Nương có tay nghề nấu cơm rất tốt, thực đơn bình thường qua tay bà ấy lại có hương vị ngon hơn người khác mấy lần.

Hôm nay là một bàn tiệc toàn cá.

Cá kho, cá hấp, cá hầm cải chua...

Thơm đến mức lão Cao thị cũng không lải nhải, chỉ biết cúi đầu điên cuồng ăn.

Cao Nguyệt Hồng thì có dáng vẻ ngang ngược như muốn đánh lộn, tay năm tay mười, chén nhỏ chất rất cao, vẫn luôn không dừng lại.

Lão Cao thị không nói một câu không dễ nghe nào cả, ngược lại cảm thấy cháu gái này thông minh.

Những người khác thấy vậy cũng gia nhập hàng ngũ cướp đoạt đồ ăn.

Chỉ một lát sau, mấy cái đĩa trên bàn đều trống không.

Lão Cao thị đang muốn gắp đồ ăn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy không còn một cái đầu cá nào cả, đùng một tiếng buông đôi đũa xuống mắng: "Đều vội vàng đi đầu thai sao, có biết bẩn thỉu không, như vậy còn làm người ta ăn như thế nào"

Dạy dỗ xong, bà ta lại cảm thấy đều do Lý Tú Nương nấu cơm quá ngon, vì thế chỉa đầu mâu về phía bà ấy.

"Vợ Thẩm lão nhị, ngươi đúng là đồ đàn bà phá của, dầu ăn không cần tiền sao, làm cá cũng hận không thể dùng hết một muỗng dầu ăn, sao ngươi không lên trời đi, nhà ai có cô con dâu phá của như ngươi, Thẩm lão nhị cưới ngươi đúng là xui xẻo tám đời..."

Thẩm Nhị bình tĩnh ngồi đó, gắp thịt cá đã lựa xương bỏ vào chén của Lý Tú Nương nói: "Con lại cảm thấy con có thể cưới được người như Tú Nương đúng là vô cùng may mắn! Con rất vừa lòng với tay nghề nấu nướng của nương tử, nếu nương thật sự ăn không quen thì bảo tứ đệ muội nấu cho ngài ăn đi"

Đáy mắt của Lý Tú Nương hiện lên một nụ cười, trên mặt lại mang theo vẻ áy náy: "Là lỗi của con, không thể làm nương vừa lòng, tứ đệ muội, ta nghe lời tướng công, về sau cơm của nương giao cho ngươi nấu"

Cao Nguyệt Hồng cảm thấy mình vô tội nằm cũng trúng đạn, đen mặt nói: "Dựa vào đâu chứ? Chuyện này liên quan gì đến ta?"

Thẩm Niệm thong thả ung dung mà nói: "Thì ra tứ thẩm cho rằng hiếu thuận với mẹ chồng là chuyện không liên quan gì đến mình, tốt, ta đã biết"

Lão Cao thị có thể chịu đựng những tật xấu khác của Cao Nguyệt Hồng, duy nhất không thể chịu đựng chuyện bà ta không hiếu thuận.

Nghe Thẩm Niệm nói như vậy, ánh mắt bà ta nhìn về phía Cao Nguyệt Hồng có chút không tốt.

Chẳng lẽ vợ lão tứ thật sự nghĩ như vậy à?

Cái miệng bóng nhẫy của Mãn ca nhi thanh thúy thêm một đao trước khi Cao Nguyệt Hồng cãi lại.

"Rõ ràng người cướp đoạt đồ ăn trước chính là tứ thẩm, vì sao bà nội không nói tứ thẩm bẩn thỉu, ngược lại trách nương của cháu nấu cơm quá ngon, nấu cơm ngon cũng có lỗi sao? Nương, hay là về sau nương đừng nấu cơm ngon như vậy nữa, con không muốn nương bị mắng"

Mạnh thị nhìn Mãn ca nhi còn nhỏ tuổi đã biết bảo vệ nương, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Đứa nhỏ này sao lại thông minh như vậy chứ!

Lúc này cuối cùng Cao Nguyệt Hồng cũng tìm được tiếng nói của mình, căm giận nói: "Thẩm Niệm, ngươi đừng nói bậy! Ta không hiếu thuận mẹ chồng lúc nào, châm ngòi ly gián cẩn thận bị ác quỷ cắt lưỡi, ngôi sao chổi kia, ngươi đừng mơ phá hỏng quan hệ của ta và nương"

Bà ta biết ở trong cái nhà này mình có thể sống tốt là dựa vào lão Cao thị che chở.

Nếu như lão Cao thị mặc kệ bà ta, bà ta thế đơn lực mỏng làm sao đấu lại mấy chị em dâu khác đã kết thành một sợi dây thừng được chứ.

Thẩm Niệm không bị chọc giận, trả lời lại một cách mỉa mai: "Vậy tứ thẩm hiếu thuận mẹ chồng như thế nào, cướp đồ ăn của mẹ chồng, lừa bà ấy nuôi con trai của ngươi đi học... Đúng là hiếu thuận cảm động trời đất đó!"

"Phụt!" Thẩm Nhị không nhịn được mà bật cười.

"Niệm tỷ nhi, con tổng kết rất đúng chỗ, còn không phải là hiếu thuận cảm động trời đất sao"

Lão thái thái cho rằng nâng đỡ Cao Nguyệt Hồng là có thể làm mấy phòng bọn họ khó chịu, thật ra chỉ là nuôi một con đỉa hút máu mà thôi.

Hành động này vô cùng ngu ngốc, chỉ có thể nói là đầu óc bị gió thổi đi rồi, chỉ còn lại một đầu toàn là hạt cát.

Cao Nguyệt Hồng nhìn thấy sắc mặt lão Cao thị âm u, biết nói cái gì cũng không có tác dụng...

Lão thái thái đã tin là thật!

Bà ta rất tức giận, trừng mắt liếc Thẩm Niệm, hận không thể dùng ánh mắt xẻo nàng.

"Thẩm Niệm, ta có thù oán gì với ngươi sao, sao ngươi lại hại ta như vậy"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play