Thẩm lão tứ cưới vợ là cháu gái xa của lão Cao thị, Cao Nguyệt Hồng, người này dựa vào lão Cao thị chống lưng mà luôn nói chuyện khó nghe.

“Trị được hết bệnh ngốc là tốt rồi, nhưng cái tật xấu là khắc người kia thì không biết có hết không.”

Sắc mặt của hai vợ chồng nhị phòng trầm xuống, định mắng lại…

Thẩm Niệm mặt không cảm xúc,"Ngươi quản ta tốt hay không tốt làm gì, nếu tốt thì không sao, nếu không tốt thì ta sẽ khắc chết ngươi!"

Ký ức của nguyên chủ bị đứt đoạn, nàng còn không biết khắc người nghĩa là gì, nhưng nàng biết chắc chắn không phải lời hay.

Đối với những người có ác ý với mình, hoàn toàn không cần phải nể tình!

Cao Nguyệt Hồng tức giận đến nỗi xoa ngực, miệng run lên như động kinh,"Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi cái đồ nha đầu chết tiệt..."

Thẩm Niệm lui về phía sau một bước, tránh xa, nói: “Mọi người đều thấy, ta không có động thủ, ngươi đừng nghĩ ăn vạ.”

Cao Nguyệt Hồng tức giận đến mặt méo xệch.

Khuôn mặt của lão Cao thị tối sầm lại, mắt thường có thể thấy bà ta sắp tức giận.

Thẩm nhị vội vàng tiến lên một bước, chắn trước Thẩm Niệm.

"Niệm tỷ nhi nói chuyện thẳng thắn, tứ thẩm nhi cũng đừng so đo.

Nói nữa, là ngươi nói Niệm tỷ nhi nhà ta trước, bị mắng lại cũng là ngươi tự tìm chứ chẳng phải do ai."

Bà ấy nói rất đúng lý hợp tình.

Kỳ thật, lão Cao thị và tiểu Cao thị đều bị Thẩm nhị làm tức giận đến mức tim gan rung lên không ngừng. ... Thiên vị quá rõ ràng!!

Nhìn ra lão Cao thị mặt mày không giảm tức giận, Thẩm nhị ra vẻ khó xử mà thở dài.

“Ai...”

Than xong.

Không đợi những người khác phản ứng, tiến đến bàn ăn, lấy ra một cái mâm sạch sẽ chứa chút đồ ăn ngon.

“Xem ra nhị phòng chúng ta lại chọc mẹ tức giận rồi! Thôi, chúng ta tự ăn riêng vậy.”

Trước tiên giải thích hành vi của mình, Thẩm Lão Nhị trừng mắt nhìn hai đứa con trai, giọng thô nói: "Thẩm Càn, Thẩm Khôn, còn đứng đó làm gì, mau đi lấy ít bánh bao đi?

Nếu thật sự khiến bà nội của các con tức giận, cha có mười lớp da cũng không đủ bồi thường."

"Dạ, dạ." Thẩm Khôn đáp lời, vui vẻ đi lấy bánh bao.

Rõ ràng không thể lên bàn chính ngồi ăn, đối với mọi người trong Thẩm gia mà nói thì đây là chuyện xấu, nhưng nhị phòng lại mừng rỡ như thể muốn hát vang lên.

Thẩm Niệm cố gắng kiềm chế bản năng tranh giành thức ăn, nghe cha mình nói, liền bênh vực người nhà: “Cha, có con đây, ai dám động đến cha thì cứ đến hỏi thử nắm đấm của con trước đã!”

Thẩm nhị nghe con gái nói mà ấm lòng.

"Ai, cha chờ con gái bảo vệ." Lời nói như dỗ dành con trẻ đặc biệt tự nhiên bật ra, ngay sau đó lại nói,"Niệm Niệm, chúng ta về phòng ăn cơm."

"Dạ!" Thẩm Niệm vui vẻ đáp.

Sau đó nàng âm thầm véo chính mình, cố gắng biểu hiện bình thường hơn.

Nơi này không có tang thi, không cần tranh giành đồ ăn!

Sau khi người nhị phòng rời đi, phía sau truyền đến tiếng lão Cao thị hét chói tai.

“Tên khốn Thẩm lão nhị! Chỉ có mấy món ăn như vậy mà nhị phòng các ngươi đã ăn sạch hơn một nửa, sao không ăn nghẹn chết các ngươi đi!!”

Nhị phòng không có một người phản ứng lại tiếng tức giận mắng phía sau.

Mắng vài câu thì làm sao vậy? So với việc lấp đầy bụng thì thật sự không là gì!

Trở lại địa bàn nhị phòng, sáu người nhị phòng mới được thoải mái tự tại.

Thẩm Niệm đột nhiên hỏi: “Cha, bà nội của con không phải mẹ ruột của cha sao, tại sao bà ta lại hung dữ với cha như vậy?”

Đây là vấn đề mà từ lúc nàng tỉnh lại đã muốn hỏi.

Người nuôi dưỡng nàng lớn lên từ lúc còn rất nhỏ đã nói với nàng, trên đời không có cha mẹ nào không yêu thương con của mình.

Người như lão Cao thị …

Giống mẹ kế.

"Hả?" Thẩm lão nhị sửng sốt khi bị con gái hỏi như vậy, dở khóc dở cười giải thích: “Bà nội của con không còn nữa, bà nội hiện tại của con không phải mẹ ruột của cha con”

Đây không phải là bí mật ở Thẩm gia, nhưng có ít người biết chuyện cụ thể như thế nào.

Con gái đã hỏi thì ông cũng sẽ không giấu giếm.

Thẩm lão nhị thu lại ý cười, giọng điệu đau thương: “Việc này nói ra thì rất dài, chúng ta vừa ăn vừa nói...”

Nói đến chuyện này, còn phải nói đến Thẩm lão gia tử Thẩm Hoằng.

Thẩm lão gia tử là huyết mạch còn sót lại của mạch bọn họ.

Năm đó, Thẩm lão gia tử cưới nữ nhi của ân sư là lão Cao thị, sau khi lão Cao thị kết hôn chỉ sinh ra một con gái.

Nhóm tộc lão của Thẩm gia thấy vậy liền nôn nóng.

Vội thu xếp mua thiếp —— là Vương thị.

Bụng của Vương thị cũng rất tranh đua, vừa vào cửa một tháng đã có thai, thuận lợi sinh ra đứa con trai đầu tiên, cũng chính là đại bá của Thẩm Niệm.

Trùng hợp chính là.

Không bao lâu sau, lão Cao thị nhiều năm không có thai thế nhưng... có thai!

Vốn tưởng rằng có thể mượn chuyện này làm trượng phu bỏ mẹ lấy con đuổi tiểu thiếp đi.

Ai mà ngờ, vào lúc này Vương thị lại có thai.

Tin tức này làm lão Cao thị tức giận suýt chút nữa đẻ non.

Vương thị là bị mua tới, cần phải giữ bổn phận, một lòng muốn bảo vệ chính mình và con nên suốt ngày trốn tránh lão Cao thị.

Nhưng mà, lão Cao thị lại muốn tranh cao thấp cùng với tiểu thiếp, trong lòng nói vị trí con trai trưởng đã bị con của tiểu thiếp đoạt đi, Thẩm lão nhị tuyệt đối không thể.

Nhưng mà, kết quả vẫn làm người giận dữ.

Vương thị lại sinh hai đứa con trai, còn sinh sớm hơn lão Cao thị.

Thẩm lão nhị và lão tam của Thẩm gia đều từ trong bụng nàng sinh ra.

Lão Cao thị biết được việc này thì trong lòng dâng lên lửa giận, vỡ nước ối …

Gào thét thảm thiết hai ngày hai đêm mới sinh ra Thẩm lão tứ.

Chính vì việc này mà lão Cao thị lại hận Vương thị càng sâu hơn.

Sau này lại phát rồ hạ thuốc Vương thị làm bà ấy không thể tiếp tục có thai…

Thẩm lão gia tử là người chính trực, cả đời chưa từng làm một việc nào trái với lương tâm.

Bởi vì thê tử của mình ác độc như thế mà ông ấy tức giận suốt đêm tìm tới tộc lão làm bọn họ đồng ý cho mình nâng Vương thị làm bình thê, cho nữ nhân đáng thương kia một danh phận đứng đắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play