Bên kia.

Thẩm Niệm đang suy nghĩ chuyện kiếm tiền.

Nàng hỏi thăm Thẩm Càn tình hình thu chi trong nhà: "Đại ca, mỗi tháng trong nhà ta ai là người kiếm được nhiều tiền nhất?"

Thẩm Càn ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Muội quan tâm cái này làm gì?"

Tiểu cô nương sao cứ một chốc một lát lại có suy nghĩ khác như vậy.

Thẩm Niệm: "Muội tò mò"

Thẩm Càn đang bào chế dược liệu, hắn cẩn thận mà nhặt lá dược liệu tàn và tạp chất ra: "Muốn nói ai kiếm được nhiều nhất, cái này rất khó nói"

"Đại bá nhận biết thảo dược, mỗi tháng có thu nhập không cố định, lúc nhiều có thể lên đến mười lượng, lúc ít thì một lượng cũng không có"

Thẩm Niệm hiểu rõ, làm buôn bán chính là như vậy.

Nàng lại hỏi: "Vậy ông nội thì sao?"

Thẩm Càn liếc mắt nhìn muội muội một cái nói: "Một tháng ông nội kiếm được hơn một lượng, không đến hai lượng. Mặc dù không được nhiều, nhưng thắng ở chỗ ổn định"

Thật ra ở trong thôn, thu nhập của Thẩm gia cũng không tính là ít, nhưng không chịu nổi trong nhà nuôi hai người đọc sách.

Cho nên, cuộc sống thật sự rất túng quẫn.

"Nhân viên công vụ ấy mà, ổn định là cơ bản" Thẩm Niệm tỏ vẻ thấu hiểu.

Hỏi đại ca xong, nàng cũng có hiểu biết cơ bản về tình hình trong nhà, sau đó đến tam phòng.

Ngón tay của Thẩm Tam linh hoạt mà bện sọt, nhìn thấy Thẩm Niệm, đầu ngón tay của ông ấy hơi dừng lại một chút, nhặt mảnh lạc vứt bên chân, bàn tay nhanh chóng quay cuồng, sau đó đánh cái kết, kéo rút, bện một con hổ con.

"Cho cháu" Ông ấy cười nói.

"Cảm ơn tam thúc" Thẩm Niệm tiếp nhận, vui vẻ nhìn xem: "Tam thúc thật khéo tay"

Mảnh lạc cũng có thể bện thành con hổ con ngây thơ chất phác, là một người có tay nghề ưu tú.

Thẩm Tam bất đắc dĩ lắc đầu, giọng điệu châm chọc: "Khéo tay có ích lợi gì, còn không nuôi nổi người trong nhà"

Thẩm Tinh cho gà ăn xong đi ra ngoài thì nghe được lời này, mặt nhăn lại, không vui mà lớn tiếng nói: "Cha không phải không nuôi nổi bọn con!"

Nếu không phải bà nội xấu và ngũ thúc như con đỉa hút máu thì số tiền cha kiếm được cũng đủ nuôi sống nhà mình!

Nàng bỗng nhiên lên tiếng dọa Thẩm Tam nhảy dựng.

Chỉ thấy ông ấy tức giận mà trừng mắt nhìn con gái một cái, gương mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa: "Tinh Tinh ồn ào như vậy, đâu có giống dáng vẻ của một cô nương chứ"

Thẩm Tinh biết cha không thật sự tức giận, cười hì hì, không thèm để ý nói: "Niệm Niệm tỷ cũng không phải người ngoài"

Nói xong, nàng lại bưng một cái chậu gỗ tới, bắt đầu rửa đồ ăn và củ cải.

"Muội định làm gì vậy?" Thẩm Niệm hỏi.

Thẩm Tinh nhanh nhẹn mà đổ nước, rửa cải trắng trả lời: "Sắp bắt đầu mùa đông rồi, muội dự định làm chút rau ngâm"

Thẩm Niệm nhớ tới một món ăn, là cá hầm cải chua.

Nghe nói chua cay ngon miệng, hương vị rất ngon, nàng muốn ăn.

"Tinh tỷ nhi, ta muốn đi bắt cá, muội có đi không?"

Thẩm Tinh ngẩng đầu, vui mừng hỏi: "Niệm Niệm tỷ biết bắt cá sao?"

Thẩm Niệm vung tay lên: "Có gì khó chứ, lấy cái sọt đi theo ta"

"Được rồi" Thẩm Tinh hưng phấn đáp lại, đầu xoay về hướng một gian phòng, la lớn: "Nương, tỷ, con và Niệm Niệm tỷ đi bắt cá, đợi chút sẽ trở về"

Vừa dứt lời, Lưu thị lập tức chạy ra.

Bà ta vẫn luôn thêu khăn, lúc này nhìn đồ vật đã có chút mơ hồ.

"Đi thôi, cẩn thận một chút, đừng đến chỗ nước sâu" Lưu thị dịu dàng nói.

Lúc quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Niệm thì nụ cười có chút phai nhạt.

"Niệm tỷ nhi, làm phiền cháu chăm sóc cho Tinh tỷ nhi"

Bà ta có phê bình kín đáo về cách xử sự và làm người của Thẩm Niệm, cũng không muốn hai con gái thân thiết với nàng, nhưng lại không nghĩ ra cách nào nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lưu thị làm lơ Thẩm Niệm.

Biểu cảm trên mặt bà ta thay đổi rất nhỏ, nhưng Thẩm Niệm chưa bao giờ dựa vào xem sắc mắt của người khác để nhận biết người khác, mà là dựa vào cảm giác.

Chỉ trong nháy mắt, nàng liền biết Lưu thị không thích mình.

"Nếu tam thẩm không yên tâm thì bảo Tinh tỷ nhi ở lại trong nhà đi, ta đi gọi nhị ca của ta"

Nói xong liền lập tức quay đầu rời đi.

Thẩm Tinh không nghĩ nhiều như vậy, xách theo cái sọt vội vàng đuổi kịp: "Muội đi"

Hai bóng lưng một trước một sau nhanh chóng biến mất khỏi sân.

Sắc mặt của Lưu thị có chút khó coi, cảm thấy Thẩm Niệm nhắc tới nhị ca của nàng là muốn làm mình xấu mặt, cười nhạo bà ta không sinh được con trai.

Là bà ta không muốn sinh sao?

Bà ta cũng muốn có đứa con trai, là ông trời không muốn thành toàn cho bà ta.

Trái tim Lưu thị như đang nhỏ máu, sắc mặt càng thêm đau khổ, cả người tỏa ra cảm xúc tự oán tự trách.

Thẩm Tam cảm thấy Lưu thị nói chuyện không đúng, muốn nói bà ta hai câu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ oán trời trách đất trên gương mặt khô vàng kia thì ngay lập tức không muốn nói một câu nào.

Nói cũng không có tác dụng, cứ như vậy đi...

Thẩm Niệm trở về nhị phòng, gọi nhị ca tới, sau đó đi tới bờ sông.

Thẩm Khôn trầm mặt dặn dò muội muội không được đi tới khu nước sâu.

Vì thế, bọn họ đi vào khu nước cạn.

Thẩm Khôn cởi giày, vén ống quần lên, xuống nước, nhìn Thẩm Niệm và Thẩm Tinh nói: "Ta đi bắt, hai muội đừng xuống nước, cô nương không thể bị cảm lạnh"

Thẩm Niệm mím môi cười trêu ghẹo nói: "Ngay cả cái này mà nhị ca cũng biết, nhị tẩu tương lai của ta rất có phúc đấy"

Gương mặt của Thẩm Khôn bỗng đỏ bừng, thậm chí còn nói lắp: "Muội, muội đừng nói lung tung, còn sớm đó"

Gương mặt nóng bỏng nửa ngày vẫn chưa giảm, hắn khom lưng, đôi tay nâng lên nước sông đi tới.

Thẩm Niệm không hiểu việc này có gì mà phải thẹn thùng, thấy nhị ca xấu hổ đến mức sắp vùi vào trong nước liền nhanh chóng chuyển đề tài: "Nhị ca, mau bắt cá đi, hôm nay muội muốn ăn cá hầm cải chua"

Thẩm Khôn lập tức quên ngượng ngùng, giơ xiên bắt cá lên, mắt nhìn bốn phía bắt đầu tìm kiếm con cá.

Nơi này thường xuyên có người đến nên làm gì còn cá, nhưng mà cũng có mấy con cá nhỏ bị người khác chê không thèm bắt.

Thẩm Niệm lắc đầu, ngồi xổm xuống, làm ra động tác rửa tay, vận chuyển dị năng.

Không lâu sau.

"Cá, thật nhiều cá!!!" Thẩm Khôn không bình tĩnh được mà kêu lên.

Thẩm Niệm nhanh chóng thu tay lại, vớt cái sọt bên cạnh lên ném về hướng Thẩm Khôn.

"Nhị ca, cầm sọt!"

Thẩm Khôn vừng vàng tiếp được, thấy cá trong nước xuất hiện thành đôi, hắn buông sọt xuống bắt đầu vớt cá.

Ngày thường cá chạy rất nhanh, hôm nay lại có chút ngơ ngác, giống như ở nơi đó chờ người ta đến bắt vậy.

"Mấy con cá này bị ngu sao" Thẩm Khôn há hốc miệng.

Thẩm Niệm khẽ mỉm cười, ẩn sâu công và danh.

Cá cũng là thứ tốt!

Thẩm Tinh thấy cá nhiều đến rậm rạp thì vô cùng kích động, hét lớn tiếng nói: "Khôn ca ca, còn có một cái sọt trống"

Thẩm Khôn nghe thấy vậy thì đặt cái sọt đã chứa đầy lên bờ, cầm sọt trống không tiếp tục vớt cá.

"Ha ha ha, muội muội, chúng ta phát tài rồi, nhiều cá như vậy có thể bán được không ít tiền đấy"

Trong lúc kích động, giọng nói của hắn có chút lớn, vừa lúc bị mấy thiếu niên trong thôn đi bên bờ sông nghe được.

Bọn họ sôi nổi chạy tới.

Nhìn thấy trong nước rậm rạp cá, từng người đều khiếp sợ đến mức cằm sắp rơi xuống đất.

"Thật nhiều, thật nhiều cá!!"

"Tại sao nơi này lại xuất hiện nhiều cá như vậy?"

Thẩm Khôn không phải là người tham lam, thấy các đồng bọn trong thôn đều đang ngẩn người thì cười mắng một câu: "Đều đứng ở đó làm gì vậy, còn không mau đi bắt cá, không muốn ăn thịt đúng không?"

Mặc dù hắn thẳng tính, nhưng hắn vẫn hiểu đạo lý 'không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều' mà cha dạy.

Mọi người đều bắt được cá như vậy thì người trong thôn sẽ không cảm thấy bất bình.

Các thiếu niên trên bờ lập tức tỉnh táo lại, bùm bùm một người tiếp một người nhảy xuống nước.

"Ai nói bọn ta không muốn ăn thịt" Có thiếu niên đỏ mặt tía tai lớn tiếng nói, tay ở trong sông tìm tòi bắt được một con cá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play