Thẩm Quang Diệu biết nương có tính tình keo kiệt chỉ vào không ra, ôn tồn nói: "Thư viện mở lớp lễ nghi, mỗi học sinh đều phải tham gia, vì chuẩn bị cho khoa khảo. Nghe nói tiên sinh dạy lễ nghi đến từ Trung Đô, cơ hội hiếm có, nhưng cũng rất đắt, một người phải nộp năm lượng..."
Thật ra không phải người nào cũng đều tham gia, cũng không phải một người nộp năm lượng, mà là hai lượng, chỉ là hắn ta có thói quen xin nhiều hơn một ít.
Lão Cao thị vừa nghe nói tiên sinh đến từ thành đô thì lập tức kích động nói: "Nộp! Nhất định phải nộp! Đó chính là tiên sinh đến từ Trung Đô, đắt một chút cũng rất bình thường"
Nếu như lão ngũ nhà mình được tiên sinh kia coi trọng, một bước lên trời cũng không phải là không thể.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, lão Cao thị hít thở dồn dập.
"Lão ngũ, con phải thể hiện cho tốt, nếu như tiên sinh kia nhìn con với đôi mắt khác..."
Làm như nghĩ tới cảnh tượng tốt đẹp gì đó, nụ cười trên mặt lão thái thái có chút vặn vẹo.
Thẩm Quang Diệu cũng lâng lâng, gương mặt hồng hào nói: "Con biết rồi, nương yên tâm đi"
Cơ hội bày ra trước mắt, hắn ta nhất định phải bắt lấy!
Lão Cao thị lập tức đi lấy tiền, còn lấy thêm một lượng.
"Lão ngũ, nương cho con sáu lượng, dư ra một lượng thì con cầm đi mua chút đồ ăn ngon, đọc sách quan trọng, nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng"
Tấm lòng mẹ hiền, thật sự cảm động đất trời.
Thẩm Quang Diệu nhớ tới mười lượng bạc bị mình tiêu hết, có chút áy náy, cũng có chút chột dạ.
Chỉ có thể bày ta vẻ mặt cảm động nói: "Nương cũng giữ gìn sức khỏe, con trai nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ sớm ngày thi đậu tiến sĩ, kiếm cái cáo mệnh cho nương"
Lão Cao thị vô cùng vui mừng, cười đến mức răng lộ ra ngoài: "Con ta có tiền đồ!"
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thẩm Khôn đánh xe ngựa đưa một nhà đại phòng đi cửa hàng đồ mộc trong huyện bái sư.
Thẩm Quang Diệu phải về thư viện nên đi cùng.
Thấy Thẩm Đại Phát muốn lên xe ngựa, Thẩm Quang Diệu ngẩn người, đủ khách sáo lại không đủ thân cận mà nói: "Đại ca đại tẩu không cần tiễn đệ đệ đâu, bảo Khôn ca nhi đưa đệ là được"
Thẩm Đại liếc mắt nhìn hắn ta một cái, kéo Mạnh thị lên xe: "Chúng ta cũng vào huyện"
Thẩm Quang Diệu: "..."
Thẩm Khôn ở bên cạnh nhìn, cảm thấy xấu hổ thay ngũ thúc.
Đây là... Kết quả của việc quá xem trọng bản thân quá mức.
Bang! Tiếng roi đánh vào mông ngựa, xe ngựa chuyển động.
Trong xe, Thẩm Quang Diệu nhanh chóng giảm bớt xấu hổ hỏi: "Đại ca, đại tẩu vào trong huyện có việc gì sao, sao còn dẫn theo Hiệt ca nhi?"
Thẩm Đại cũng không gạt: "Ta và đại tẩu của ngươi dẫn Hiệt ca nhi đi bái sư"
Nghe vậy, không biết vì sao trong lòng Thẩm Quang Diệu lại có loại dự cảm không tốt.
"Bái sư gì?"
Người trả lời chính là Mạnh thị: "Chắc là ngũ đệ cũng biết Hiệt ca nhi có học chút nghề mộc, trước mắt có được một cơ hội để học tay nghề đứng đắn, cho nên ta và đại ca của ngươi dẫn thằng bé đi bái sư"
Thẩm Quang Diệu càng thêm cảm thấy không ổn, giọng điều có chút khó khăn.
"Theo tiểu đệ biết hình như cửa hàng mộc trong huyện sẽ không tuyển đồ đệ bên ngoài, cơ hội bái sư của Hiệt ca nhi..."
Chuyện Thẩm Niệm bán bản vẽ không thể tùy tiện nói ra bên ngoài, lão Cao thị sẽ nhớ thương.
Cho nên mấy người Thẩm đại đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác.
"Mấy năm trước trong lúc vô tình ta có giúp đỡ một người, cơ hội học tay nghề của Hiệt ca nhi là người nọ cảm ơn"
Thẩm Quang Diệu không tin, nhưng lại không thể nói thẳng, trong lòng vô cùng nôn nóng.
Chẳng lẽ mấy đứa nhóc nhị phòng kia đi bán bản vẽ kia rồi?
Chỉ cần suy nghĩ như vậy là Thẩm Quang Diệu lại cảm thấy mình bị đặt trên bếp lửa, sau lưng toát mồ hôi.
Nếu Vương gia thua lỗ thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn ta.
Nếu như lén lút bị tìm thì không sao, một khi bị vạch trần chuyện hắn ta buôn bán giả trước công chúng thì...
Đầu óc lộn xộn, Thẩm Quang Diệu xuống xe với vẻ mặt hoảng hốt.
Nhìn theo bóng dáng dần đi xa của hắn ta, Mạnh thị mở miệng hỏi: "Hắn ta làm sao vậy?"
Thẩm Đại: "Làm chuyện trái với lương tâm"
Mạnh thị bĩu môi, thôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhà mình là được.
Xe ngựa nhanh chóng chạy tới cửa hàng mộc Lạc gia.
Lạc chưởng quầy đã sớm biết hôm nay người Thẩm gia sẽ tới, sáng sớm đã chuẩn bị ổn thoả.
Một nhà Thẩm Đại đi vào cửa hàng, ông ấy nhìn Thẩm Hiệt một cái.
Chỉ cảm thấy ánh mắt của thiếu niên này trong sáng, không thấy một tia dao động nào cả, thoạt nhìn lanh lợi chăm chỉ.
Lại xem quà bái sư mà gia đình này mang tới, một miếng thịt heo, một con gà, một bao bánh ngọt...
Sọt tràn đầy, rất chân thành.
Trong lòng lập tức vừa lòng hơn một chút.
"Mời, đi vào trước đi, ta giới thiệu các ngươi cho sư phụ của Thẩm Hiệt một chút"
Lạc chưởng quầy tự mình dẫn đường cho gia đình Thẩm Đại, nói chuyện rất khách sáo, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Thẩm Đại và Mạnh thị thấy vậy thì càng thêm tin tưởng tiền đồ của con trai.
Về sau cho dù Hiệt ca nhi không thể ở lại, quay về trong thôn làm thợ mộc cũng có thể nuôi sống bản thân.
"Làm phiền Lạc chưởng quầy, về sau đứa con trai không nên thân này của ta đành phải làm phiền ngài chăm sóc nhiều hơn" Thẩm Đại chân thành nói.
Lạc chưởng quầy có ấn tượng khá tốt với người Thẩm gia, lập tức cười nói: "Yên tâm đi, Thẩm Hiệt ở trong cửa hàng sẽ không có việc gì đâu, sẽ có sư phụ riêng dạy dỗ hắn"
Nói dứt lời, ông ấy còn vui đùa nói: "Nếu các ngươi không yên tâm thì có thể đến đây xem bất cứ lúc nào, chúng ta tiếp thu giám sát mọi lúc"
Lạc gia bọn họ làm việc bằng lương tâm, sẽ không giống cửa hàng nào đó, không xem học đồ là người mà tùy ý đánh chửi.
Lúc mặt trời mọc lên ở hướng đông, Thẩm Hiệt đã thuận lợi bái sư.
Bái chính là huynh đệ ruột thịt của Lạc chưởng quầy.
Người này có gương mặt chữ điền, ánh mắt khôn khéo, nhưng mà lại ít khi nói cười.
Đối xử với đồ đệ lại rất chân thành, lễ gặp mặt tặng một bộ công cụ làm nghề mộc.
Thẩm Đại và Mạnh thị nhìn đồ vật, trái tim cũng buông xuống hơn một nửa.
Lễ bái sư kết thúc, hai phu thê rời khỏi cửa hàng mộc.
Thẩm Đại quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, cười đến mức nếp nhăn trên mặt rung lên.
"Hiệt ca nhi chăm chỉ học thì về sau tiền đồ sẽ không kém được, chúng ta có thể yên tâm rồi"
Mạnh thị cảm thấy mũi đau xót, nhẹ nhàng lau đôi mắt, đi theo cười nói: "Đúng, yên tâm rồi"
Con trai có đường ra tốt đều là công của Niệm tỷ nhi, về sau ở trong lòng bà ấy, ai cũng không thể vượt qua Niệm tỷ nhi.
Không ai biết mấy năm nay nhìn Hiệt ca nhi bị chậm trễ, trong lòng bà ấy khó chịu đến mức nào.
Làm như nhìn ra suy nghĩ của nương tử, Thẩm Đại lộ vẻ mặt xấu hổ: "... Mấy năm nay vất vả cho bà rồi"
"Nói cái này làm gì" Mạnh thị nhìn thấy sự đau lòng trong ánh mắt của ông ấy, đầu quả tim giống như bị cái gì đó làm nóng bỏng, bùm một chút, gương mặt đỏ ửng, giống như về lại lúc trẻ tuổi.
Gả cho Thẩm đại, giặt quần áo nấu cơm cho ông ấy, sinh con dưỡng cái, bà ấy đều chưa từng hối hận.
Nhớ tới chuyện này, nhiệt độ gương mặt Mạnh thị càng nóng bỏng hơn, không được tự nhiên mà nói sang chuyện khác:
"Niệm tỷ nhi giúp con trai chúng ta một ơn lớn, chúng ta đi mua quà tặng cho con bé đi..."
Thẩm Đại cười nói: "Được"
Mạnh thị đã sớm có quyết định, nhưng vẫn hỏi ý kiến chủ nhà: "Mua mấy tấm da lông, ta làm một cái áo choàng cho con bé, ông cảm thấy thế nào?"
"Có thể, bà luôn làm rất ổn thỏa, ta rất yên tâm" Thẩm Đại cho đủ mặt mũi nói.
Sau khi có quyết định, hai người liền đi đến cửa hàng bán da lông.