Hì, bị nhị ca phát hiện ra chân tướng.
Đầu óc phát ra chuông cảnh báo, sắc mặt của nàng càng bình tĩnh thong dong hơn.
"Ta là đau lòng cha!"
Thẩm Khôn xấu hổ, sau đó vui mừng nhận cái tát của cha.
"Nghe thấy gì chưa?" Thẩm Nhị nhịn không được mà đắc ý, khóe miệng sắp nhếch lên tới sau tai.
Thẩm Khôn che cái gáy lại, đôi mắt nhỏ uất ức nhìn thẳng về phía Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm giả vờ như không nhìn thấy mà quay mặt đi.
Ừm, nàng không nhìn thấy gì cả.
Chơi đùa xong, Thẩm Niệm giả làm động tác tưới hoa, dị năng bay qua mấy cây hoa, những cây hoa rừng kia bỗng chốc tươi tắn hơn rất nhiều.
Tưới hoa xong, nàng nghĩ đến vừa rồi gặp phải Cố thợ săn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cha, Cố thợ săn biết công phu quyền cước đúng không, đây không phải là sư phụ có sẵn hay sao, sao không cho nhị ca của con bái sư?"
Thẩm Nhị thở dài một hơi: "Sao ta lại không nghĩ tới chứ"
Thẩm lão nhị muốn học võ, sao người làm cha là ông ấy có thể không biết được chứ, ông ấy đã sớm muốn tìm sư phụ giúp hắn.
Người đầu tiên tìm tới chính là Cố thợ săn.
Thẩm Niệm nhướng mày: "Cố thợ săn không muốn thu nhận nhị ca của con à?"
Thẩm Nhị lắc đầu: "Thật ra cũng không phải là không muốn nhận, mà là nhà Cố thợ săn có tổ huấn, công phu trên người không được truyền ra ngoài, người ta có tổ huấn, ta cũng không thể ỷ vào mình là người trong thôn mà cưỡng ép người ta, vì vậy cha đành từ bỏ"
Ánh mắt của Thẩm Khôn ở bên cạnh hơi ảm đạm, hiển nhiên hắn vẫn có một chút tiếc nuối.
Thẩm Niệm tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Thẩm Nhị.
"Đúng là không thể cưỡng ép"
Nói xong, nàng lại thay đổi giọng nói: "Nhị ca của con luyện đáy tốt, luyện võ chậm hai năm cũng không ảnh hưởng quá nhiều, cha yên tâm, chắc chắn con sẽ thay nhị ca tìm được sư phụ học võ thích hợp"
Muốn mời sư phụ tập võ tốt chắc hẳn sẽ tốn không ít bạc đúng không?
Cũng trong lúc này, Thẩm Niệm mới để tâm đến chuyện kiếm tiền.
Bạc và tinh hạch ở mạt thế đều là không thể thiếu giống như nhau!
Thẩm Nhị không tin là thật, theo thói quen khen ngợi: "Cha tin con, Niệm tỷ nhi của chúng ta nói là làm, cũng không lừa người"
Trong lòng lại không có bao nhiêu hy vọng, nhà mình làm sao có thể mời nổi người có bản lĩnh được chứ.
Trong lúc Thẩm Niệm bắt đầu suy nghĩ tiếp tục kiếm tiền, trong huyện Thẩm Quang Diệu đã tiêu hết bạc.
Tiêu tiền sảng khoái trong nhất thời, xài hết thì nước mắt lại chảy hai hàng.
Nhìn thấy túi tiền chỉ còn lại mấy cái tiền đồng, gương mặt hắn ta trắng bệch.
Trong ánh mắt thư sinh bên cạnh hiện lên một tia khác thường: "Làm sao vậy?"
Hắn ta chỉ hỏi Thẩm Quang Diệu có đăng ký lớp lễ nghi hay không, vấn đề này rất khó trả lời sao?
Nụ cười của Thẩm Quang Diệu có chút gượng gạo: "Không có gì, ta đi, chỉ là bạc của ta bị người ta trộm rồi, phải làm phiền Tô sư huynh trả thay ta..."
Mặt hắn ta đỏ lên.
Thư sinh họ Tô cười xua tay: "Thì ra là như vậy, không có việc gì, ta trả thay ngươi trước, báo danh quan trọng hơn"
Thẩm Quang Diệu chắp tay nói cảm ơn: "Cảm ơn Tô sư huynh"
Thiếu tiền, tới tiền ăn cơm cũng không có.
Thẩm Quang Diệu không có cách nào, đành xin nghỉ với phu tử, trở về trong thôn.
Tốn hai văn tiền ngồi trên xe bò, về đến nhà thì sắc trời cũng sắp đen.
Lão Cao thị nhìn thấy con trai út trở về, lo lắng mà đi ra đón.
"Lão ngũ, sao con lại trở về, xảy ra chuyện gì sao, đã ăn cơm chưa..."
Nhìn thấy con trai út yêu quý, tấm lòng mẹ hiền của lão thái thái lập tức phát tác, từng câu quan tâm buột miệng thốt ra.
Thẩm Quang Diệu ôm bụng: "Chưa ăn"
"Lúc này còn chưa ăn, con chờ một lát, nương bảo đại tẩu nấu chén mì cho con" Nói xong, lão Cao thị vội vàng đi ra ngoài.
"Vợ lão đại, lão ngũ trở về, mau đi nấu chén mì, động tác nhanh lên một chút"
Mạnh thị đang chuẩn bị quà bái sư cho con trai, nghe được lời này thì nhíu mày.
"... Được"
Lý Tú Nương cũng nghe được lời nói của lão thái thái, bà ấy đi giúp đỡ đại tẩu.
Đi vào phòng bếp, Lý Tú Nương nhỏ giọng nói: "Tại sao ngũ đệ lại trở về, chẳng lẽ hắn ta lại xảy ra chuyện gì nữa"
Mạnh thị lắc đầu, gương mặt cũng mang theo vẻ u sầu.
"Ai biết được, tốt nhất là không có việc gì, nếu có việc thì mấy người đại ca ngươi lại phải xui xẻo"
Lời này không phải nói lung tung, mà là lời tuyên bố tràn đầy kinh nghiệm.
Lý Tú Nương thấy mình đã dọa tới đại tẩu nên vội vàng an ủi: "Xe đến trước núi ắt có đường, đại tẩu tạm thời đừng tự mình dọa mình"
Nấu đồ ăn xong, bảo Thẩm Hiệt đưa qua cho ngũ thúc của hắn, Mạnh thị cảm ơn Lý Tú Nương, hai nữ nhân từng người trở về phòng của mình.
Thẩm Đại Phát xử lý thảo dược ở ngoài sân cảm thấy tâm trạng của nương tử không tốt, hiền hòa hỏi: "Làm sao vậy, ai chọc bà?"
Mạnh thị nói ra lo lắng của mình.
"Sợ cái gì, trời sập có người vóc dáng cao chống, yên tâm đi, lão ngũ cần mặt mũi, sẽ không làm ra chuyện quá đáng" Thẩm Đại Phát an ủi.
Con người lão ngũ tự cho là đúng lại khôn khéo, có dã tâm nhưng lại không có thực lực tương xứng, không làm ra được chuyện lớn gì, cũng thọc không được lỗ thủng nào quá lớn. ... Nhiều nhất là làm bọn họ cảm thấy ghê tởm.
Mạnh thị biết đầu óc của tướng công nhà mình thông minh, vừa nghe ông ấy nói như vậy thì bà ấy lập tức thấy yên lòng.
Nhà chính.
Thẩm Quang Diệu quá đói bụng, ngay cả khí chất văn nhân mà hắn ta luôn mồm nói cũng bỏ quên sang một bên, xì sụp ăn chén mì vào bụng.
Lão Cao thị cảm thấy con trai đói lả thì vô cùng đau lòng.
"... Ăn no chưa, không ăn no thì nương lại bảo đại tẩu của con làm thêm một chén nữa"
Thẩm Quang Diệu ăn có chút no căng, lưng không duỗi thẳng được, vội vàng nói: "Không cần"
Lão Cao thị yên tâm, lúc này mới hỏi chuyện vì sao hắn ta bỗng nhiên trở về.
"Lão ngũ, hôm nay không phải thời gian nghỉ tắm gội mà, tại sao con lại trở về?"
Trái tim Thẩm Quang Diệu run lên, lập tức đánh lên mười hai phần tinh thần.
Hắn ta rũ xuống mắt, cơ thể chuyển về hướng bên kia, không nhìn nương của mình.
Cả người tỏa ra cảm xúc đau buồn.
Chỉ là không nói lời nào.
Lão Cao thị nóng nảy: "Lão ngũ, có chuyện gì thì con nói đi, là muốn mua giáo tài tư liệu hay là bài tập sách thì con cứ nói là được, con như vậy làm nương rất lo lắng"
Thẩm Quang Diệu nghe vậy, cơ thể cứng đờ trong một cái chớp mắt.
Đứng dậy, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
Đôi mắt kia có sự hổ thẹn, có sự tự ghét, còn có hận bản thân mình không nên thân.
"Nương, con trai bất hiếu, nhiều năm qua vẫn luôn làm người lo lắng..."
Hắn ta vừa nói như vậy, lão thái thái càng sợ hơn, chỉ cho rằng con trai út làm ta chuyện thương thiên hại lí gì đó.
"Con, con làm gì?" Gương mặt khắc nghiệt của lão Cao thị bị dọa trắng bệch.
Thẩm Quang Diệu ngẩng đầu lên nhìn xem, mẹ nó, phản ứng của nương không đúng.
Diễn hơi quá rồi...
Hắn ta nhào lên ôm lấy chân của lão Cao thị, vội vàng nói: "Nương, ngài đừng suy nghĩ lung tung, con không làm ra việc ác gì"
Lão Cao thị sửng sốt: "Thật à?"
Thẩm Quang Diệu liều mạng gật đầu: "Thật ạ, thật ạ, con chỉ áy náy vì mình còn chưa thi đậu tú tài, làm ngài được hưởng phúc"
"Phù!" Lão Cao thị thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tức giận mà liếc mắt trừng Thẩm Quang Diệu một cái: "Sao con không nói rõ ràng"
Thẩm Quang Diệu càng thêm cảm thấy mình ra cửa không xem hoàng lịch, ngay cả nương cũng ghét bỏ hắn ta.
Diễn không nổi nữa, hắn ta dứt khoát đứng dậy, ngồi xuống.
"Nương, không phải con không nói rõ ràng, dù sao cũng là chuyện lớn năm lượng bạc"
Gương mặt của Lão Cao thị lại thay đổi, giọng nói sắc nhọn: "Cái gì mà cần năm lượng bạc?"