Mãn ca nhi ở xa nhìn thấy bóng dáng của a tỷ, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi chạy lạch bạch tới.
"A tỷ, tỷ đã trở về rồi"
Thẩm Niệm xoa đầu cậu: "Sao lại đứng chờ ở cửa"
"Đệ muốn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy a tỷ"
Lời này rất ấm lòng, Thẩm Niệm lấy một quả hồng ra: "Cho đệ"
"A tỷ ăn chưa?" Trong mắt Mãn ca nhi chỉ có tỷ tỷ của cậu.
"Ăn rồi, vẫn còn đây này" Trên mặt Thẩm Niệm hiện lên một nụ cười ấm áp.
Nàng phát hiện ở Thẩm gia càng lâu thì băng đá đã từng xây lên ngày qua ngày trong lòng nàng đang dần hòa tan.
Mãn ca nhi ngước mắt lên nhìn, cảm thấy hôm nay hình như a tỷ có chút không giống trước kia.
Cậu cũng nói không nên lời là chỗ nào không giống nhau, nhưng mà trong lòng cậu rất vui mừng.
Cảm xúc của đứa nhỏ từng chút từng chút dâng cao lên: "A tỷ, đệ cầm tổ ong cho"
"Không cần" Thẩm Niệm từ chối: "Đệ cầm sọt giúp ta đi"
Tổ ong có khả năng có ong, không làm gì được nàng nhưng lại có thể bắt nạt người khác.
Mãn ca nhi nghe lời liền nhận lấy cái sọt.
Nhìn thấy bên trong có mấy cây hoa đẹp, động tác càng cẩn thận hơn một chút.
Thẩm Niệm thấy vậy, vừa lòng mà gật đầu.
Đúng là Mãn ca nhi nên cẩn thận.
Nghe nói người đương thời yêu hoa thương hoa, hoa này vô cùng có khả năng là điểm quan trọng giúp cậu tiến vào thư viện Ôn gia.
"Mãn ca nhi, về sau hoa này tạm thời giao cho đệ tưới nước, đệ có bằng lòng không?"
Mãn ca nhi sửng sốt, sau đó lập tức trịnh trọng gật đầu: "Được ạ"
A tỷ thích hoa, nhớ tới nhà Quả Quả trồng rất nhiều hoa, cậu cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
Nương của Phùng Xuân đi vườn rau nhà mình hái rau xong trở về liền nhìn thấy trong tay Thẩm Niệm cầm một cái tổ ong rất lớn, trong mắt lập tức hiện lên tia tham lam.
"U, đây là tổ ong mấy ngày trước đốt người lung tung kia đúng không, trông thật lớn, Niệm tỷ nhi cũng coi như giúp mấy cô nương bị ong đốt kia báo thù"
Trong lúc nói chuyện, bà ta cầm giỏ rau tiến lên.
Mặt dày nói: "Ong mật này cũng có phần của Phùng Xuân nhà ta đúng không, không cần ngươi tự mình đưa qua, bây giờ đưa cho ta đi, ta tự mình cầm về nhà"
Đầu óc của Thẩm Niệm ngơ ngác trong một cái chớp mắt, chỉ cảm thấy thật quá đáng.
Cười nhạo một tiếng: "Sao bà không đi ăn cướp đi, ta thọc tổ ong mật thì liên quan gì đến bà, Phùng Xuân không nói với bà là đừng chọc ta sao, đừng cản đường của ta!"
Đồ vật của nàng, nàng bằng lòng phân chia là chuyện của nàng, không muốn chia thì ai cũng không làm gì được.
Nương của Phùng Xuân bất mãn mà nhíu mày, vẻ mặt đúng lý hợp tình nói: "Sao lại không liên quan đến ta, tổ ong này cũng đốt Phùng Xuân nhà ta, hiện tại trên mặt con bé vẫn còn dấu vết đó, nhà của ta nên có một phần của tổ ong mật này, ngươi nói xem có phải là đạo lý này hay không!"
Thẩm Niệm: "Là cái quỷ ấy, không cho"
Người muốn chiếm lợi từ nàng còn chưa sinh ra đâu.
Đương nhiên, nàng bằng lòng thì khác.
Thẩm Càn thấy đến bây giờ muội muội vẫn chưa trở về bèn ra cửa đón người.
Vừa ra thì nhìn thấy muội muội bị người khác ngăn cản, vội vàng đi qua đó: "Niệm Niệm, nương tìm muội có việc, mau về nhà đi"
Nương của Phùng Xuân sợ mật ong nhà mình ném đá trên sông, giữ chặt Thẩm Càn nói: "Thẩm Càn, ngươi đừng đi, bảo muội muội của ngươi đưa mật ong nhà ta cho ta..."
"Mật ong nhà ngươi cái gì, thím và muội muội ta cùng nhau đi tìm tổ ong sao?" Thẩm Càn hỏi một câu đúng trọng tâm.
Gương mặt của nương Phùng Xuân cũng không có chút ửng đỏ nào, còn cố cãi: "Con ong mật này đốt Phùng Xuân, nên có một phần của nhà ta"
"À..." Thẩm Càn cười: "Theo lời nói của ngươi thì gà nhà ngươi có mổ ta, vậy gà nhà ngươi cũng có một nửa là của ta"
Gà là tài sản quan trọng ở nông thôn, nương Phùng Xuân nghe vậy thì vẻ đương nhiên trên gương mặt cũng dần trở thành miễn cưỡng.
"... Càn ca nhi nói đùa rồi, nuôi lớn một con gà cũng không phải là chuyện đơn giản"
Trong lòng thầm mắng mấy đứa nhóc Thẩm gia, người này càng khó chơi hơn người khác.
Thẩm Càn cười như không cười: "Bắt được một tổ ong cũng không dễ dàng, thiết nghĩ thím có thể thấu hiểu đúng không"
Nương Phùng Xuân còn có thể nói gì được nữa, cứng đờ nói: "Thấu hiểu, thấu hiểu"... Còn không hiểu thì gà trong nhà sẽ bị người ta nhớ thương!
Thẩm Càn tiếp nhận tổ ong trong tay Thẩm Niệm, dẫn theo nàng và Mãn ca nhi đi về nhà.
Thẩm Niệm bất ngờ nhìn về phía Thẩm Càn, trong đầu óc tràn đầy câu không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thẩm Càn lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là cảm thấy vừa rồi đại ca bộc lộ mũi nhọn, có chút ghê gớm"
Bùm!
Thẩm Càn đỏ mặt.
Mãn ca nhi nhìn qua cười nói: "Đại ca thẹn thùng rồi"
Thẩm Càn không nói gì cả.
Như vậy liền thẹn thùng? Thẩm Niệm nhíu mày rối rắm.
Dì Tần nói đứa nhỏ phải khen nhiều mới tự tin, nếu không đứa nhỏ sẽ sợ hãi và rụt rè, không được mọi người yêu thích.
Vậy có phải nàng nên khen người trong nhà nhiều hơn hay không, tránh cho bọn họ cảm thấy không tự tin... ?
Ba huynh muội Thẩm gia rời đi, ánh mắt sắc bén của nương Phùng Xuân liếc nhìn qua Thẩm Hạnh Hoa.
"Hạnh Hoa, ngươi tới chậm quá, Thẩm Niệm lấy mật ong của các ngươi về nhà mình rồi, ngươi không nhìn thấy đâu, có rất nhiều mật ong đó, có thể bán được mấy trăm văn tiền đó..."
Thẩm Hạnh Hoa khó hiểu: "Mật ong gì ạ?"
Nương của Phùng Xuân còn chưa kịp thêm mắm thêm muối thì quần chúng vừa rồi vây xem hóng chuyện đã lập tức mồm năm miệng mười mà nói rõ mọi chuyện.
Thẩm Hạnh Hoa cạn lời: "Thẩm Niệm lấy được tổ ong thì có liên quan gì đến bọn ta, bản thân thím muốn chiếm lợi cũng đừng nghĩ ta là kẻ ngốc!"
Nói xong, nàng ấy tức giận quay đầu lại đi về nhà.
Nương của Phùng Xuân thật sự muốn lợi dụng Thẩm Hạnh Hoa để đòi lấy mật ong, ai bảo Thẩm Hạnh Hoa chính là cháu gái ruột thịt của thôn trưởng chứ.
Nếu nha đầu này muốn thì chẳng phải Thẩm Niệm sẽ ngoan ngoãn đưa mật ong tới hay sao.
Ai biết Thẩm Hạnh Hoa thế mà lại vạch trần suy nghĩ của bà ta ở trước mặt mọi người như vậy.
Nương của Phùng Xuân không thay đổi sắc mặt, cũng không nhìn mọi người xung quanh chê cười bà ta, lập tức quay người đi về nhà.
Quê nhà có màn kịch miễn phí, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Lại kết thúc như vậy, ta cũng không biết nương của Phùng Xuân có ý đồ gì?"
"Có thể là ý đồ gì, là muốn một quả dưa leo hai cây hành của người ta đó. Đối với loại người này, có thể chôm của người ta được một cái đã là chiếm lời"
"Thằng nhóc Thẩm Càn kia đã thay đổi, vừa rồi mọi người có nghe được lời nói của hắn không, đáp trả lại vô cùng hay"
"... Các ngươi không phát hiện Thẩm Niệm không xui xẻo sao?"
"Hình như là vậy"...
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Thẩm Niệm đi lên núi thì sẽ không hề trở về tay không.
Ở nơi nàng không biết, có một số người trong thôn đã dần thay đổi cảm nghĩ về nàng.
Thẩm Nhị vừa trở về sân đã nhìn thấy một tổ ong rất lớn, liếc mắt nhìn Thẩm Càn: "Càn ca nhi, có phải là tổ ong đốt muội muội của con không?"
Thẩm Càn: "Đúng vậy!"
Nhớ tới lúc trước cha có nói chờ khoảng thời gian này bận việc xong sẽ đi lên núi lấy tổ ong kia, hiện giờ kế hoạch hoàn toàn chết non, hắn lại cảm thấy buồn cười.
"Cha, người không có cơ hội rồi, muội muội tự mình hái nguyên hang ổ của tổ ong kia"
Thuận tiện báo thù bị đốt sưng thành đầu heo.
Thẩm Nhị trừng mắt nhìn con trai lớn không lớn không nhỏ: "..."
Im lặng một lát, sau đó kiêu ngạo nói: "Con gái của ta đau lòng ta, ta kiêu ngạo"
Thẩm Khôn đang giúp Mãn ca nhi đào hố trồng hoa, nghe được lời này thì cười ha ha: "Cha, ngươi nhìn thế nào mà thành muội muội đau lòng ngài vậy, có khi nào là nàng thèm mật ong hay không"
Thẩm Niệm: "!!!"