"Tiểu thư, người ngồi đi, những thứ này cứ để nô tỳ hái là được" Nha hoàn nhẹ giọng nói.
"Không cần, pha trà thơm là tấm lòng của ta dành cho tam ca, ta không cần các ngươi phụ giúp nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi"
Người nói chuyện cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt như trăng tròn, dung mạo như nhuộm nước mùa xuân dịu dàng, khiến người ta yêu mến. Nha hoàn nghe hiểu lời của tiểu thư nói, vẻ mặt thành thật nói: "Tiểu thư đúng là có lòng, tam thiếu gia chắc chắn sẽ rất thích"
Lý Ngọc Châu khẽ cười: "Vậy mượn lời tốt lành của ngươi"
Giọng nói mềm mại, khiến cho lòng của người khác yêu mến theo.
Một màn này được Lưu Phong xem hết.
"Chậc, cũng không biết thiếu nữ xinh đẹp thế này đã làm gì để đắc tội với thế tử, chỉ sợ ngày tháng sau này phải chịu khổ rồi"
Ngoài miệng nói lời thương hương tiếc ngọc, nhưng đầu ngón tay Lưu Phong khẽ nhúc nhích, một vật nhỏ từ bay ra.
"A -"
Lý Ngọc Châu đột nhiên cảm thấy đầu tê rần, cả người đều ngã vào bụi hoa.
Gai của hoa đâm vào da của nàng ta, nàng ta chỉ cảm thấy cả người đều đau, trên mặt cũng chảy máu rất nhiều khiến người ta thấy vô cùng sợ hãi.
Nha hoàn thấy vậy thì hoảng sợ, sau khi sửng sốt đã vội hô to: "Người đâu, mau đến đây, tiểu thư xảy ra chuyện rồi"
Bóng dáng Lưu Phong lập tức biến mất, hắn đi ra sân gọi Thiên Hàn rời đi.
Không bao lâu đã có một đám người chạy đến đây.
Lý Ngọc Châu được cứu ra an toàn, nhưng trên người đã đầy gai hoa, da thịt bị hở ra vết thương rất nghiêm trọng.
Không còn sự đoan trang, xinh đẹp của trước đó nữa.
Liễu Thịnh vừa biết được tin đã vội vàng đi đến.
Nhìn biểu muội vô cùng thê thảm nằm trên giường, hắn giận dữ mắng.
"Các ngươi hầu hạ thế nào vậy hả, phủ y đâu?"
Nha hoàn run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói: "Tam thiếu gia bớt giận, phủ y đang trên đường đến"
"Bớt giận?" Biểu cảm Liễu Thịnh vặn vẹo, màu đỏ tươi trong mắt vô cùng dọa người.
Hắn ta đá nha hoàn ở gần mình nhất bay ra xa, lạnh lùng nói: "Các ngươi nói xem bổn thiếu gia làm sao có thể bớt giận, có nhiều người hầu hạ như vậy thế mà vẫn có chỗ sơ suất, các ngươi còn có ích gì nữa, chằng bằng bán ra ngoài hết"
Đám nha hoàn bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, dập đầu không ngừng vội vàng cầu xin: "Cầu xin tam thiếu gia khai ân, cầu xin tam thiếu gia khai ân!"
Làm nha hoàn của gia đình giàu có, nếu bị bán đi thì làm sao có kết cục tốt được chứ.
Trong phút chốc, đám nha hoàn đã quỳ xuống đất xin tha như cha chết mẹ chết, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Liễu Thịnh mím môi thành một đường, sự tức giận trên mặt vẫn chưa tiêu tán.
Hắn ta không nói gì, nên người bên dưới chỉ có thể tiếp tục lạy.
Một đám người đập trán xuống đất để lạy.
Máu cũng chảy ra dính đầy mặt.
Vô cùng đáng sợ!
Cho đến khi phủ y đến đây, Liễu Thịnh mới không còn kiên nhẫn mà xua tay: "Để lại hai người hầu hạ, những người còn lại thì cút đến sân khác đi"
Đám nha hoàn nghĩ mình đã giữ lại được cái mạng này nên vội vàng ra khỏi căn phòng xa hoa lộng lẫy kia.
Phủ y nhìn vết thương của tiểu thư nằm trên giường, sắc mặt cũng thay đổi.
"Tam thiếu gia, vết thương trên mặt tiểu thư có chút nặng, tiểu nhân không dám chắc chắn... Sẽ không để lại sẹo"
Liễu Thịnh thu lại ánh mắt trên người Lý Ngọc Châu, nhìn về phía phủ y với ánh mắt u ám.
Hắn ta khẽ nhếch môi một chút, nói: "Nếu để lại một chút sẹo trên mặt Ngọc Châu, vậy thì các ngươi... đều sẽ phải chết"
Sau lưng phủ y toát ra mồ hôi lạnh, đầu ngón tay khẽ run.
Từ khi Liễu quốc công ra ngoài chưa trở về, phủ quốc công này đã sớm trở thành trò cười cho khắp Trung Đô.
Bên ngoài đều nói thế nào?
Phủ Liễu quốc công thật có lòng, đã đánh mất tiểu thư rồi thì thôi, không có lòng đi tìm cũng không sao, nhưng phu nhân kia thế mà lại đưa chất nữ nhà mẹ đẻ đến trong phủ, yêu thương như con gái phủ quốc công vậy.
Còn quá đáng hơn chính là tam thiếu gia phủ quốc công là Liễu Thịnh cũng chỉ để mỗi biểu muội này vào mắt, ai cũng không thể thay đổi được.
Trước mắt ông ấy đã gặp phải người trong tay của tam thiếu gia...
Phủ y chỉ cảm thấy trước mắt như tối sầm, nhìn cô nương xinh đẹp trên giường tựa như thấy ác quỷ.
Trong lòng nảy ra nhiều loại suy nghĩ, ông ấy bắt đầu nghĩ nếu ông đập đầu chết thì có thể giữ được một đường sống cho người nhà không.
Liễu Thịnh như nhìn ra được suy nghĩ của ông ấy, hắn ta sờ cằm, giọng điệu thản nhiên.
"Nếu ngươi dám làm bẩn khuê phòng của Ngọc Châu thì ta sẽ để nữ nhi của ngươi bị bẩn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài"
Đồng tử phủ y co rút.
Ác độc! Quá ác độc rồi!
Nên ông ấy cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.
-
Lưu Phong tự giác kết thúc nhiệm vụ, hắn vui sướng trở về bẩm báo cho thế tử biết.
Tiêu Chấp nghe vậy thì tỏ vẻ rất hài lòng.
Hắn cầm một quyển sách trong tay, sắc mặt thản nhiên gật đầu.
"Ừm, lui xuống đi"
Cuối cùng còn bất ngờ nói thêm một câu: "Canh chừng người kia, đừng để cho nàng ta ra ngoài được"
Lưu Phong: "..."
Quá tàn nhẫn.
Để một cô nương sắp được làm mai mối phải luôn ở trong phòng không ra ngoài, đây là muốn cắt đứt mọi đường lui của nàng ta.
Cũng không biết vị biểu tiểu thư kia đã trêu chọc gì thế tử, thật thê thảm mà.
Lưu Phong có chút đồng cảm.
"Dạ, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp" Giây tiếp theo, hắn nghiêm túc đáp lời.
Trước khi ra cửa, Lưu Phong còn quay đầu nhìn thế tử một cái.
Chỉ thấy thế tử ngồi ở trước cửa sổ, dáng người thẳng như cây tùng, mặt mày tuấn tú lịch thiệp như ánh trăng trên trời, như cây tuyết tùng, ánh sáng chiếu rọi trên người.
Thế tử đã có lại bóng dáng của ngày xưa.
Chỉ có điều, Lưu Phong biết đây là biểu hiện giả dối.
Từ sau khi Vương gia xảy ra chuyện thì thế tử đã sớm không còn là thiếu niên như chú ngựa hoang.
Ngoài cửa, Thiên Hàn thấy sắc mặt Lưu Phong bất thường, y do dự một giây, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi sao vậy?"
Lưu Phong đem bực bội trút lên lá cây trúc, không vui nói: "Thiên Hàn, ngươi nói xem khi nào Vương gia mới có thể tỉnh lại?"
Hắn thật sự rất lo lắng, không biết ngày nào đó thế tử có đột nhiên trở nên điên loạn không.
Thiên Hàn im lặng.
Đột nhiên, trong phòng truyền ra một giọng nói lạnh lùng.
"Lưu Phong, ngươi đi trồng một trăm cây trúc, ta muốn sáng mai sẽ nhìn thấy"
Lưu Phong: "!!!"
Hắn cúi đầu nhìn lá trúc trong tay mình, hắn muốn khóc quá.
Ngẩng đầu muốn cầu xin Thiên Hàn giúp mình, nhưng bóng dáng quen thuộc kia đã biến mất ngay chỗ rẽ.
Trong phút chốc, bóng dáng Lưu Phong đã trở nên cô đơn.
Thẩm Niệm không biết Trung Đô vì nàng mà 'xuất sắc' thế nào.
Nàng mới thọc vào một cái tổ ong mật.
Hàng trăm hàng ngàn con ong mật gào thét bay đến, giống như mây đen mà xông về phía nàng.
Thẩm Niệm bình tĩnh mà dùng dị năng làm một cái lớp phòng hộ, cầm tổ ong thật lớn xuống núi.
Nghe vị mật ong ngọt ngào, Thẩm Niệm khẽ nhướng mày lên.
Chưa đi đến cửa thôn thì liền đụng phải Cố thợ săn cõng cung đi tới từ một phương hướng khác.
Thấy trong tay Thẩm Niệm là một tổ ong rất lớn thì có chút bất ngờ: "Thẩm cô nương lại chọc tổ ong mật à"
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy có người chọc tổ ong mật mà có thể nguyên vẹn mà lui ra.
Thẩm Niệm cảm thấy từ 'lại' của người này dùng rất có tính linh hoạt, nhưng không có ác ý nên không nghĩ nhiều.
"Trên đường thấy nên thọc"
"..." Cố thợ săn không biết nên bày ra biểu cảm gì: "Thời gian không còn sớm, mau về nhà đi"
Nói xong, hắn ta xách theo con mồi săn được đi về phía nhà mình.
Cố gia dựa vào đi săn mà sống, ở dưới chân núi, cách thôn một khoảng cách.
Thẩm Niệm liếc mắt nhìn bóng lưng của Cố thợ săn một chút.
Nếu có thể làm thợ săn, vậy chắc chắn biết chút công phu quyền cước nhỉ.
Nhưng mà rõ ràng là cùng một cái thôn, tại sao cha không nghĩ tới bảo nhị ca bái Cố thợ săn làm sư phụ chứ.
Trong đầu chợt lóe lên những suy nghĩ này, Thẩm Niệm chậm rãi đi về nhà.