"Hửm?!" Huệ An đại sư rất kinh ngạc: "Chuyện gì mà có thể khiến thế tử cảm thấy bối rối vậy?"
Từ lúc Tiêu thế tử mới vừa ra đời thì ông đã đồng ý với lời mời của Vinh thân vương mà tính một quẻ cho Tiêu thế tử.
Quẻ đó nửa tốt nửa xấu.
【 Mọi điều thuận lợi, có hiện tượng thịnh vượng.
Có đủ cả danh lẫn lợi, phú quý cả đời.
Nhưng nương tử mất sớm, cuối đời cô độc một mình】
Huệ An đại sư nghĩ hiện tại thế tử chưa cập quan, đáng lẽ hắn phải không có buồn phiền gì mới đúng.
Tiêu Chấp ấn nhẹ đầu ngón tay, nhắm mắt lại để che giấu cảm xúc quay cuồng trong đôi mắt mình, giọng nói có chút nghi hoặc: "... Ta thường xuyên mơ thấy một nữ tử"
"Nàng ấy có mối quan hệ không bình thường với ta, trước kia ta không thể nhìn thấy mặt của nàng, vẫn luôn đuổi theo nàng, còn nàng chưa từng để ý đến ta!"
"Mấy ngày nay ta đã nhìn thấy được mặt nàng, cũng nhìn thấy càng lúc càng nhiều, nhưng mà nàng đã chết... Sau khi nàng chết thì ta cũng trở nên điên loạn"
"Ta luôn cảm thấy người vì một nữ tử mà trở lên điên loạn ở trong mộng không phải là ta, ta sẽ không như vậy, không đánh mất lý trí như vậy..."
Chỉ có điều sau khi tỉnh lại từ trong giấc mộng, hắn cảm giác sự đau đớn đến tận xương tủy rất rõ ràng.
Huệ An đại sư đúng là một người lắng nghe rất tốt, dáng vẻ ông thản nhiên mà pha trà.
Quanh thân tỏa ra khí tức khoan dung, từ bi. ... Dần dần sự vội vàng trong lòng Tiêu Chấp cũng chầm chậm bình tĩnh.
"Uống ly trà trước đã, trà này do lão nạp hái lá trà từ núi Thiên Dương chế thành, có lẽ thế tử sẽ thích nó" Huệ An đại sư cười nói.
Tiêu Chấp nâng chung trà lên uống một ngụm.
Nước trà ngọt trước đắng sau, cuối cùng lại trở về ngọt.
Mùi thơm ngát kéo dài.
"Trà này đúng là không tệ"
Huệ An đại sư khẽ cười: "Được thế tử thích, là vinh hạnh của trà này"
Lòng của Tiêu Chấp cũng đã bình tĩnh lại, hắn không vội vàng xin lão hòa thượng giải thích nghi hoặc nữa.
Ánh mắt hắn nhìn về phía núi xa. ánh mắt rơi xuống trên nhánh cây đan xen tầng tầng, nhớ đến giấc mơ mà hắn luôn bối rối, nhớ đến người trong mộng...
Sương mù trong lòng hắn giống như bị gió núi thổi bay đi, trở nên hiểu rõ hơn.
Mặc kệ khung cảnh trong mơ từ đâu mà đến, có lẽ chỉ cần mọi chuyện tùy duyên là được.
Huệ An đại sư như nhìn ra được sự muộn phiền trên người thế tử đã bay biến, ông nở nụ cười nói: "Xem ra thế tử đã có đáp án rồi"
Tiêu Chấp gật đầu: "Tất cả đều tùy duyên"
Nếu người nọ quan trọng hơn so với sinh mệnh, tôn nghiêm, quyền thế... vậy thì hắn sẽ dốc hết sức của mình để bảo vệ nàng.
Tay Huệ An đại sư cầm chén trà dừng một chút nói: "... Thế tử sẽ được như ước nguyện"
Lần này điều ông không nói chính là cuộc gặp gỡ lần này, ông thế mà lại không nhìn ra được mệnh số của thế tử.
Chắc hẳn đã có biến số gì đó xảy ra, có thể chính là người luôn xuất hiện trong giấc mơ của thế tử kia.
Cả người Tiêu Chấp căng thẳng thoáng chốc đã thả lỏng lại, sự âm trầm giữa mày cũng phai đi mấy phần.
"Cảm ơn đại sư, Cẩn Chi xin cáo từ trước, ngày sau sẽ đến thăm hỏi"
Dứt lời, hắn khẽ gật đầu, thiếu niên với dáng vẻ cao quý rời đi.
"A Di Đà Phật"... Hy vọng sự thay đổi trên người thế tử là chuyện tốt, nếu không sợ rằng thiên hạ sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn, dân chúng lầm than.
Tiêu Chấp hoàn toàn không biết tâm tư lo lắng cho dân chúng và cho đất nước của Huệ An đại sư.
Hắn đi cùng Lưu Phong xuống núi.
Ngay khi vừa mới xuống núi, một cơn gió lớn thổi ào đến từ bốn phía.
Mười người mặc áo đen xuất hiện từ trong cánh rừng, tay cầm đao chém về phía Tiêu Chấp.
Vèo vèo vèo!!
Đao của nhóm người này sắc bén, ra tay cũng mang theo sát ý mạnh mẽ, hiển nhiên không phải người bình thường.
"Các ngươi là người phương nào, dám ám sát người của phủ Vinh thân vương, ăn gan hùm mật gấu rồi sao!" Lưu Phong lao đến giết chết một tên sát thủ, hắn tức giận mắng.
Nhóm sát thủ vẫn không ngừng tay, mà chiêu thức trên tay càng thêm độc ác nham hiểm.
"Không cần hỏi, không chừa một ai!"
Tiêu Chấp ung dung đứng ở một bên, vừa nhìn vừa ra lệnh.
Dáng người hắn uyển chuyển nhẹ nhàng như gió, đi xuyên qua giữa một đám hắc y nhân như một linh hồn.
Nơi hắn đi qua thì người áo đen đều ngã xuống.
Tên sát thủ cuối cùng cũng ngã xuống, Tiêu Chấp lấy khăn ra nhẹ nhàng lau máu trên cây kiếm.
"Xử lý thi thể, đừng làm cho người qua đường sợ hãi"
"Thế tử yên tâm" Lưu Phong đã quá quen với việc này.
"Thế tử, đám người này là do ai phái đến, chúng ta bí mật đến chùa Thừa Thiên, chẳng lẽ... có người quan sát Vương phủ?" Biểu cảm của hắn nghiêm túc hơn.
Tiêu Chấp lười biếng nói: "Có não là điều rất tốt"
Dứt lời hắn liền xoay người rời đi.
Có thể là ai chứ, dám xuống tay đối với phủ Vinh thân vương thì cũng chỉ có mấy nhà.
Lưu Phong nhìn bóng dáng thế tử, hắn gãi đầu khó hiểu còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai mà không biết có não là tốt chứ?"
Xử lý xong mấy cái xác, hắn thi triển khinh công trở về Vương phủ.
Còn chưa thở được mấy cái thì A Trung đã tìm đến cửa: "Lưu Phong đại nhân, thế tử tìm ngươi"
Lưu Phong: "..."
Còn tiện tay cầm lấy cái màn thầu, vừa ăn vừa đi đến Ngọc Thanh viện.
"Thế tử, ngài tìm ta sao"
Tiêu Chấp đang vẽ tranh, vẫn là một tảng đá đen lớn có sóng to gió lớn gào thét khiến người nhìn thấy nặng nề đến mức tự bế.
Khác biệt chính là trên mặt biển mênh mông không bờ xuất hiện một hòn đảo nhỏ, trên đảo vô cùng phồn hoa, có một nữ tử mặc bộ đồ màu xanh ngồi trên cây.
Chỉ thêm một chút màu sắc này đã khiến cho cả bức tranh hoàn toàn thay đổi.
Đầu ngón tay Tiêu Chấp nhẹ chạm vào nữ tử trong bức tranh, hắn không quay đầu lại nói: "Ngươi đi đến phủ Liễu quốc công một chuyến, chỉ cần ta còn ở Trung Đô một ngày thì đừng để ta thấy biểu tiểu thư giả vờ dịu dàng kia"
Dường như rất chán ghét người ở trong miệng mình, thế tử thiếu niên nhíu mày bày ra vẻ mặt không chút kiên nhẫn, khiến cho trên khuôn mặt tuấn tú của hắn nhuộm một tia hung dữ.
Người trong mộng kia dường như có thù oán gì đó với biểu tiểu thư vô dụng kia.
Tuy hắn không thể trực tiếp giết nàng ta, nhưng tìm chút phiền phức cho nàng ta thì vẫn được.
Tránh cho... Tránh cho người trong mộng không thể báo thù được, lại tức giận mà cắn hắn.
Tiêu thế tử: Không dám xuống tay, sợ phu nhân cắn hắn.
Thẩm Niệm chống nạnh: "Thế nào, không thể cắn sao?"
Tiêu thế tử: "..." Có thể, muốn cắn thế nào thì cứ cắn!
Lưu Phong không hiểu ra sao, nhưng miệng lại giống như có suy nghĩ của riêng mình, hắn nói: "Dạ"
Hắn ngơ ngác rời khỏi thư phòng chủ tử.
Vừa ra khỏi cửa, suýt chút nữa đã đụng phải đồng sự Thiên Hàn.
Nhìn thấy người này, Lưu Phong đã kéo người qua một bên: "Thiên Hàn, ngươi có biết biểu tiểu thư ở phủ Liễu quốc công đã đắc tội gì với thế tử không?"
Thiên Hàn lạnh lùng, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
"Không biết" Y hiếm khi nói chuyện.
"Vậy ngươi có muốn đi theo ta đến phủ Liễu quốc công không?" Lưu Phong nháy mắt hỏi.
Thiên Hàn vòng hai tay ôm kiếm, biểu cảm vẫn không có gì thay đổi: "Ta từ chối"
Lưu Phòng tức giận: "Không đi thì không, sau này ngươi đừng mong ta sẽ chia sẻ các tin tức của các gia tộc cho ngươi"
Biểu cảm Thiên Hàn cứng đờ, y kiên quyết được vài giây cũng nhấc đôi chân quý giá của mình đi.
"... Đi" Y cắn răng nói.
Lưu Phong nở nụ cười tiểu nhân đắc chí: "Ha ha, lúc này mới chịu đi sao"
Ai có thể ngờ được thị vệ Thiên Hàn có khuôn mặt lạnh lùng ở bên cạnh Tiêu thế tử lại là người thích nghe chuyện phiếm!
Thiên Hàn lạnh lùng đi theo Lưu Phong đến phủ Liễu quốc công.
Hai người xem như đều là cao thủ, nên rất thuận lợi đến sân của biểu tiểu thư.
Thiên Hàn: "Ngươi đi đi, ta trông chừng cho"
Lưu Phong vỗ vai y, hắn nghiêng người thoắt cái đã biến mất.
Đây là một khoảng sân tinh xảo, đình đài lầu các, đi mười bước liền đến một chỗ rực rỡ gấm hoa, khiến cho nơi này lịch sự tao nhã nhưng cũng đầy xa hoa lãng phí.
Trong viện, biểu tiểu thư Lý Ngọc Châu mang theo ba nha hoàn hái hoa.