Hai người bọn họ chỉ có hai ngày được nghỉ, buổi tối hôm nay là phải chạy về trong huyện.
Thật ra cũng không có gì để thu xếp, chỉ có vài bộ quần áo và mang theo một vài món ăn linh tinh để dự trữ thôi.
Người đã đi vào phòng thu dọn, Thẩm Khôn cũng đến đây.
"Ông nội, Ngũ thúc, nương bảo cháu đánh xe đưa mọi người vào trong huyện"
"Thẩm lão gia tử rất vui mừng: "Tụi cháu có lòng rồi"
Lão Cao thị thì hừ lạnh.
Lòng tốt giả dối, nếu là thật lòng thì sao không đưa ngựa đến hậu viện. .
Thẩm Khôn lại không nghĩ nhiều được như vậy, cha nương đã nói cho dù làm chuyện gì thì chỉ cần không trái với lương tâm của mình là được.
Thẩm lão gia tử và Thẩm Quang Diệu lên xe ngựa, trong lòng hai người có chút phức tạp.
Chả trách những nhà giàu có đều muốn mua xe ngựa, đúng là rất thoải mái lại còn đi nhanh.
Thẩm Quang Diệu nhíu mày, tâm tư nghĩ đến chiếc giường hai tầng mà hắn ta đã thấy được ở chỗ nhị phòng.
Đêm qua hắn ta cũng bắt chước vẽ ra.
Hình dạng cũng đã giống tám phần.
Còn kích cỡ gì đó thì do hắn ta đối với nghề mộc hoàn toàn không có hiểu biết, nên muốn đánh dấu cũng không đánh dấu được.
Đến thư viện, Thẩm Quang Diệu lo lắng chuyện gì đó mà không thèm chào hỏi Thẩm Khôn đã bước đi.
Có vài thanh niên mặc quần áo học sinh nhìn thấy hắn ta, đã cười nói: "Hôm nay Thẩm huynh đến sớm vậy"
Thẩm Quang Diệu chắp tay: "Vương huynh"
Nhìn thấy người này, hắn ta chợt nhớ lại không biết từng nghe ai nói hình như Vương gia có mở cửa hàng thợ mộc, tâm tư của hắn ta bắt đầu dao động.
Thẩm Quang Diệu luôn quý trọng thanh danh nên hiển nhiên sẽ không làm chuyện bôi đen thanh danh của mình ở thư viện.
Hắn ta nói: "Vương huynh, nói ra thì có chút xấu hổ, ngu đệ có chút khó hiểu về bài tập về nhà do Tiền tiên sinh đã giao, không biết..."
Vương Thế Nguyên là một kẻ học tệ, bình thường việc học của hắn ta đều nhờ người khác viết.
Nghe thấy có người muốn nhờ mình giúp đỡ, trong lòng hắn ta rất vui, sự tự tin cũng dâng cao.
"Thẩm huynh là muốn nhờ ta chỉ dạy sao, được thôi, đi đến ký túc xá đi"
Thẩm Quang Diệu: "..."
Chỉ chốc lát sau đã đi đến ký túc xá, Thẩm Quang Diệu đã nhanh chóng nhận được bài học cho lý do thuận miệng của mình.
Vương Thế Nguyên đã hoàn toàn cho là thật.
Một khi mở miệng ra thì nửa ngày vẫn chưa dừng lại.
Nói về chính trị, nghị luận cho đến số học, rồi từ số học nói đến thư pháp...
Thẩm Quang Vinh nghe mà chết lặng, hắn ta như mù mịt không biết mình đang ở nơi nào.
Cho đến khi...
"Thẩm huynh, đây là vật gì vậy?" Vương Thế Nguyên đã lật đến bản vẽ mà hắn ta đã vẽ vào đêm qua.
Đôi mắt Thẩm Quang Diệu lóe lên một tia sáng, lấy lại tinh thần ngay.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng nói: "Đây là do ngu đệ tiện tay vẽ ra thôi"
Nói xong còn giải thích.
"Sang năm, vào đầu xuân thư viện sẽ tuyển học sinh, ta thấy ký túc xá ở thư viện này không đủ nên đã nghĩ làm sao để có thể sử dụng hợp lý khi phòng có hạn... Để Vương huynh chê cười rồi"
Tựa như có chút ngại ngùng, Thẩm Quang Diệu cúi đầu, vành tai đỏ bừng.
Nhưng mắt Vương Thế Nguyên sáng lên, hắn ta cười nói: "Chê cười cái gì, Thẩm huynh cũng chỉ suy nghĩ cho thư viện thôi, đây là chuyện tốt"
Đến lúc này xem như hắn ta đã biết.
Hóa ra bản vẽ này mới chính là nguyên nhân khiến Thẩm Quang Diệu tìm hắn ta.
Đáng thương cho hắn ta đã tin vào cái cớ của Thẩm Quang Diệu, đây là hoàn toàn xem hắn ta là tên ngốc mà.
Cuối cùng vì có chút tức giận nên Vương Thế Nguyên chỉ nhìn bản vẽ kia, mà không chủ động nói ra ý muốn mua.
Thẩm Quang Diệu thấy người này không tiếp lời nói của mình thì trong lòng thầm tức giận.
"Ta nghe nói trong nhà Vương huynh có mở tiệm thợ mộc nên ta tặng bản vẽ này cho huynh vậy"
Vương Thế Nguyên thấy hắn ta đã từ bỏ mặt mũi của mình mà chủ động mở miệng nên cũng không giả vờ giả vịt nữa: "Bản vẽ này là do Thẩm huynh vất vả vẽ ra, sao ta có thể mặt dày mà lấy đi được, thế này đi, ta sẽ bỏ tiền mua nó"
Dứt lời, hắn ta lấy ra hai khối bạc vụn đưa đến.
Vừa bỏ tiền đã là mười lượng.
Số bạc trên người Thẩm Quang Diệu còn không nhiều đến một lượng, nên khi nhìn thấy số bạc trên bàn, trong mắt hắn ta sáng bừng.
Nhưng có lẽ sợ thất lễ nên hắn ta vội vàng nhíu mày.
Nói lời chính nghĩa: "Không cần, ta vẽ cũng không phải vì kiếm tiền, Vương huynh có thể sớm ngày làm ra được giường thế này là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi"
"Đạo đức của Thẩm huynh quá tốt, đúng là tấm gương tốt cho chúng ta noi theo" Vẻ mặt Vương Thế Nguyên khâm phục.
Sau đó hắn ta cũng nói lời chính nghĩa: "Là quân tử sẽ có việc nên làm và có việc không nên làm, nếu huynh không thu phí công sức của mình thì ta cũng sẽ không lấy bản vẽ này"
Khuôn mặt Thẩm Quang Diệu vờ tỏ ra khó xử.
Cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của bạn học, hắn ta mới thở dài một hơi nói: "Vậy được rồi, ngu đệ sẽ mặt dày nhận lấy vậy"
Vương Thế Nguyên mỉm cười chắp tay nói: "Thẩm huynh bận rộn việc gì thì cứ đi làm đi, ta cũng xin cáo từ"
Sau khi đi ra ngoài, hắn ta lấy bản vẽ kia ra xem, khóe miệng hơi cong lên.
Giường hai tầng sao, đây đúng là con đường làm giàu mà.
Nếu thuận lợi thì Vương gia có thể giành được vị trí đứng đầu trong huyện.
Về phần Lạc gia? Cái gì mà tên tuổi lâu đời chứ, chỉ sợ đã thành hoa tàn rồi nhỉ.
Chậc!
Suy nghĩ đến đó, Vương Thế Nguyên mở cây quạt ra mỉm cười rời đi.
Thẩm Quang Diệu lập tức có mười lượng, cả người sảng khoái bắt đầu lên kế hoạch để dùng số tiền này thế nào.
Trước đây hắn ta đi hiệu sách có nhìn trúng một cái nghiên mực, nhưng nó có giá hai lượng, giờ đã có thể mua nó.
Ngoài ra còn có giấy, bình thường hắn ta luôn dùng giấy có chất lượng rất kém, giấy không tốt sẽ ảnh hưởng đến mức độ viết chữ đẹp của hắn ta. ...
Thẩm gia.
Thẩm Hiệt lo lắng cả một ngày, cuối cùng cũng nhận được tin tức tốt.
Hắn phấn khích đến mức mặt cũng đỏ bừng: "Cảm ơn Niệm tỷ nhi, ta chắc chắn sẽ học thật tốt, sau này muội muốn làm gì thì ta đều sẽ làm cho muội"
Thẩm Hiệt đánh vào ngực mình bộp bộp.
Thẩm Niệm thấy hắn nói lời nghiêm túc như vậy thì nàng cũng cười nói: "Hiệt ca cứ chăm chỉ học, nếu có chỗ nào không hài lòng thì huynh cũng không cần giữ trong lòng, cùng lắm thì ta lại bán thêm bản vẽ"
Mọi người ở nơi này đều cười ha ha.
"Niệm tỷ nhi mạnh miệng thật" Thẩm Đại như được bù đắp sự tiếc nuối trong lòng mình, cười vô cùng sung sướng.
Thẩm Niệm: "..." Lời này không giống như khen người lắm nhỉ.
Thẩm Liễu Hoa cũng rất vui mừng khi nghe đại ca có được một con đường tương lai tốt đẹp.
"Đại ca, huynh tiếp thu bài học cho nhanh vào, ta thích giường giống Mãn ca nhi, nếu huynh học không xong thì ta sẽ đánh huynh một cái"
Còn có bàn, tủ quần áo, nàng ấy đều muốn.
Có hết là tốt nhất.
Thẩm Hiệt mỉm cười đồng ý: "Được, sẽ cho muội đánh"
Còn có Niệm tỷ nhi, hắn sẽ tìm một ít gỗ tốt để làm một bộ của hồi môn cho nàng.
Chờ người của đại phòng rời đi hết, Thẩm Nhị mới lấy rượu mà ông ấy đã giấu đi sung sướng uống cạn một lý.
Chật miệng một cái, ông ấy chầm chậm thở dài một hơi nói: "... Đã lâu rồi ta chưa từng thấy đại ca vui như vậy"
Giống như từ ngày nương ruột của ông rời đi thì đại ca cũng trở nên điềm tĩnh hơn.
Hình dáng dường như còn muốn to cao hơn cha.
Lý Tú Nương biết tình cảm của ba huynh đệ bọn họ sâu sắc nên không thể nói được lời gì, bà ấy chỉ có thể an ủi: "Sau này sẽ trở nên tốt hơn"
Thẩm Nhị thoải mái cười: "Đúng! Đều sẽ tốt"
-
Chùa Thừa Thiên.
Tiêu Chấp gặp Huệ An đại sư.
Ông mặc một chiếc áo tăng bào bình thường, dáng người không cao không thấp, trong mắt tỏa ra ánh sáng trách trời thương dân, khi đối diện với đôi mắt ấy khiến lòng người ta như ngưng đọng lại.
"Huệ An đại sư"
Huệ An đại sư thấy Tiêu Chấp đi đến thì thần sắc cũng không thay đổi, giống như đã sớm đoán được hắn sẽ đến.
"Tiêu thế tử, người vẫn khỏe chứ"
Tiêu Chấp gật đầu: "Phong thái của Huệ An đại sư vẫn như trước"
Trong đầu hắn hiện lên giấc mơ mà hắn đã luôn bối rối, nên hắn đi thẳng vào vấn đề: "Ta có việc muốn nhờ đại sư..."