Đại Bằng là đứa nhỏ đứng đầu trong thôn, không có mấy người dám trêu chọc.

Nghe cậu nói lời này, một đám trẻ con đều ủng hộ như người trong xã hội.

"Yên tâm đi, nếu Thẩm Phúc Toàn dám mắng a tỷ của Mãn ca nhi là đồ sao chổi thì ta sẽ cắt quần hắn, để hắn chỉ có thể ôm trứng chạy về nhà"

"Còn có ta, ta sẽ ném chuột thối vào hắn"

"... Ta, ta cũng sẽ giúp một tay"

Mãn ca nhi nghe vậy cũng nở nụ cười hài lòng.

Thẩm Niệm không biết đệ đệ vẫn luôn lén lút suy nghĩ cách để trả thù khi nàng bị mắng là đồ sao chổi.

Lúc này nàng trở về nhà.

Lý Tú Nương đang dệt vải, nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc cũng vội vàng chạy ra.

"Niệm tỷ nhi về rồi sao, có thuận lợi không con?"

Thẩm Niệm cột chặt dây thừng của con ngựa, nàng xách cái túi lớn đi qua nói: "Rất thuận lợi, con và Mãn ca nhi còn đi ăn mì thịt thái sợi và mua bánh bao nhân thịt cho mọi người"

Lý Tú Nương nhận lấy cái túi, vừa nhìn đã thấy bên trong có không ít bánh bao, bà ấy lau sạch tay rồi lấy một cái ăn.

"Hương vị đúng là không tệ"

Từ khi gả đến Thẩm gia, bà ấy chưa từng được sống thoải mái như thế này.

Không ngờ niềm vui này lại đến từ khuê nữ.

Thẩm Niệm thản nhiên nói: "Nếu nương thích thì hôm nào con lại mua cho người"

Dù sao trong nhà cũng có ngựa.

Lý Tú Nương không phải người keo kiệt, bà ấy nghe xong liền gật đầu mỉm cười nói: "Được, nương không ngờ hiện tại đã được hưởng thụ sự hiếu thảo của con"

Ánh mắt của bà ấy khi nhìn Thẩm Niệm vô cùng dịu dàng.

Rõ ràng là đứa nhỏ vô cùng tốt, sao lại có người đui mù như vậy chứ.

Còn suýt nữa bị đám người lão Cao thị đặt tên là...

Thẩm Niệm không chút kiêu ngạo, nàng còn lấy ngân phiếu và số bạc vụn còn lại đưa cho Lý Tú Nương.

"Nương, đây là số tiền dư lại từ việc bán bản vẽ"

"Bản vẽ được con bán cho cửa hàng thợ mộc Lạc gia với giá ba trăm lượng, con mua chút đồ vật hết hai mươi lượng"

Nói xong, nàng đưa ngân lượng một trăm lượng và một ít bạc vụn qua.

Lý Tú Nương cảm thấy vô cùng bất ngờ.

"Bán được nhiều tiền đến vậy à?"

Thẩm Niệm lắc đầu: "Người ta sẽ kiếm được nhiều hơn"

Tiền có thể sinh tiền, đó là lý do vì sao kẻ giàu sẽ luôn giàu.

Thẩm Niệm cũng không quan tâm.

Nhưng người ta cũng dựa vào thực lực của người ta để kiếm tiền, không có gì để phải ghen tỵ cả.

Lý Tú Nương vuốt ngân phiếu, cảm thấy như đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời.

Thẩm Nhị trở về sân thấy Thẩm Niệm đang cười vui vẻ: "Niệm tỷ nhi đã về rồi sao, không có chuyện gì chứ?"

"Không có"

Lý Tú Nương lấy lại tinh thần, bà ấy vẫy tay với Thẩm Nhị, nam nhân vỗ vỗ trên người mình vài cái rồi đi qua.

"Có chuyện gì vậy?"

"Nhìn xem" Lý Tú Nương đưa ngân phiếu trong tay qua, dáng vẻ như xem kịch vui.

Thẩm Nhị cảm thấy khó hiểu.

Nhưng khi cúi đầu nhìn: "!!!"

"Ngân phiếu?"

Lý Tú Nương bị biểu cảm của ông ấy chọc cười, bà ấy buồn cười nói: "Là khuê nữ bảo bối của ông kiếm ra"

Thẩm Nhị kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Niệm: "Con đã bán được bản vẽ rồi à?"

Đúng lúc này, Thẩm Liễu Hoa chạy đến báo tin.

"Nhị thúc, nhị thẩm, có hai chiếc xe ngựa chạy đến để tìm các ngươi"

Thẩm Niệm: "Là đồ vật của con mua đã được đưa đến"

Cả nhà vội vàng đi ra cửa.

Ở cửa Thẩm gia có hai chiếc xe ngựa dừng ở đó.

"Cô nương, cô nương muốn đưa đồ vào đâu" Người nói chuyện chính là tiểu nhị của tiệm gạo.

"... Đưa vào hết đi" Thẩm Niệm nói.

Người vận chuyển hàng nhanh nhẹn dọn đồ vật, Thẩm Nhị dẫn đường cho bọn họ.

Lý Tú Nương đối phó với đám người điên cuồng trong thôn.

"Tú Nương, mấy thứ này là nhà các ngươi mua sao?"

"Ôi, nhìn tiểu ca kia quen quá, dường như là người ở tiệm lương thực trong huyện"

"Còn người kia dường như là của tiệm tạp hóa!"

"Thẩm Nhị, cả nhà ngươi phát đạt quá"

Lý Tú Nương nghe mọi người nói mà ánh mắt chợt lóe lên, bà ấy nói; "Cái này còn không phải do Niệm tỷ nhi nhà ta sao, con bé thấy mùa đông sắp đến rồi, cũng thấy đệm chăn trong nhà không còn giữ ấm được nữa nên mua chút bông và vải dệt về"

Phụ nhân hàng xóm nói: "Mua nhiều như vậy, có phải đã tiêu hết tiền bán thú rừng rồi đúng không?"

Lý Tú Nương nghe người này nói lời này, bà ấy nhìn nữ nhân kia với ánh mắt cảm kích.

"Đúng vậy, đã dùng hết sạch"

Không thể để người ta biết được sự thật, vì từ khi Niệm tỷ nhi bán thú hoang kiếm được tiền thì đã có hơn mười người chạy đến vay tiền bà ấy.

Với tình hình hiện tại, đối với trong nhà mà nói lại là một chuyện tốt.

Phụ nhân kia liếc mắt nhìn Lý Tú Nương, sau đó cũng không nói gì nữa.

Nhưng người khác nghe Lý Tú Nương nói xong, một mặt cảm thấy nhị phòng Thẩm gia không biết sống, mặt khác thì ghen tỵ khi bọn họ đặt mua nhiều đồ vật như vậy.

"Bông kia sớm muộn gì cũng phải mua, mua sớm một chút cũng tốt"

Lý Tú Nương nở nụ cười nói: "Đúng vậy, trong nhà cái gì cũng thiếu"

Chờ đồ vật trên xe ngựa được dọn xong hết, sự náo nhiệt ở cửa Thẩm gia cũng tan đi.

Cao Nguyệt Hồng nghe nói nhị phòng đã dùng hết tiền bạc để mua một đống đồ nên cũng vội vã về nhà.

Khi về đến nhà thì ở cửa đã sớm không còn ai.

Bà ta tức giận chạy đến chính phòng.

"Nương, không xong rồi, nhị phòng đã tiêu hết tiền rồi, tiền học phí cho ngũ đệ xem như là xong"

"Cái gì?" Lão Cao thị đang làm giày cho Thẩm Quang Diệu, vừa nghe lời này thì suýt chút nữa đã đâm kim vào trong thịt.

"Con nói có thật không đó?"

Cao Nguyệt Hồng nóng lòng nói: "Trong thôn đã truyền khắp nơi, nói nhị phòng mua không ít bông và dải vệt, hoàn toàn tiêu sạch tiền"

"Nương, chẳng phải người nói sẽ nghĩ cách chầm chậm lấy tiền về tay sao, giờ phải làm sao đây?"

Nhị phòng chắc chắn đã đề phòng bọn họ, thật gian xảo!

Lão Cao thị cũng cho là như vậy, trong lòng bà ta thầm mắng cả nhà Thẩm lão nhị không xem ai ra gì.

Bà ta vốn đã tính xong việc sẽ lấy tiền của nhị phòng thế nào, khi trong nhà cần tiền thì có để lấy ra dùng...

Ai ngờ nhị phòng đã dùng hết!

"Đừng có ồn ào nữa!" Lão Cao thị bực mình quát một tiếng.

Cao Nguyệt Hồng rụt đầu xuống ngậm chặt miệng.

"Ta mới là chủ nhân trong cái nhà này, ta không tin nhị phòng có thể qua mặt ta như vậy, chờ lão ngũ thi đậu tú tài..." Sắc mặt Lão Cao thị u ám nói.

Lời còn chưa nói hết thì thanh âm nói chuyện của Thẩm lão gia tử cùng Thẩm Quang Diệu vang lên khiến bà ta lập tức im lặng.

Cao Nguyệt Hồng thấy lão gia tử như chuột thấy mèo, chỉ chào hỏi vài câu qua loa rồi bỏ đi như lòng bàn chân được bôi dầu.

Thẩm lão gia tử nhíu mày.

Ông muốn vợ già quan tâm đến vợ của lão tứ nhiều hơn, chứ đừng luôn nhìn chằm chằm vào đám người nhà lão đại nữa.

Nhưng nghĩ đến tính tình của lão Cao thị, ông chỉ có thể thở dài.

Lão Cao thị thích đứa con trai út của bà ta nhất, vừa thấy đã cười nói: "Lão Ngũ đến đây, thật đúng lúc quá, nương có may áo bông mới cho con, con thử trước xem sao, chỗ nào không vừa thì nương sẽ sửa cho con"

Thẩm Quang Diệu nhìn thoáng qua quần áo vải bông nằm ở một bên mà có chút chướng mắt.

Nếu để hắn ta mặc loại quần áo từ vải bông thô kệch thế này đến thư viện thì chắc chắn sẽ bị bạn cùng trường cười chết.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời cảm động: "Vất vả cho nương rồi, con vẫn còn quần áo, nương cũng nên may cho mình một bộ đi, cũng đều do con không có bản lĩnh, đã lâu như vậy mà vẫn chưa thi đậu tú tài..."

"Ai nói con trai ta không có bản lĩnh" Lão Cao thị phản bác: "Rõ ràng là do vận mệnh chưa đến, tú tài đã là gì, sớm muộn gì con trai ta cũng sẽ thành công"

Trong nhà nuôi một ngôi sao chổi, chắc đó cũng là nguyên nhân vì sao lão Ngũ nhiều lần thi không đậu.

Khóe miệng Thẩm lão gia tử co giật, hơn bốn mươi tuổi mới đậu tú tài: "..."

Tú tài đã là gì?

Không là gì, chỉ có điều người bình thường muốn thi đậu cũng rất khó.

"Được rồi" Thẩm lão gia tử cắt ngang lời của vợ già, ông nhìn về phía Thẩm Quang Diệu nói: "Lão Ngũ, mau đi thu dọn đồ đạc đi, thời gian cũng gần đến rồi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play