Thấy tên nhóc này đối với cái gì cũng vô cùng hứng thú, Thẩm Niệm cố kiên nhẫn học theo dáng vẻ của đại ca kể về chuyện trong huyện mà đại ca đã từng kể cho nàng biết, nàng cũng chầm chậm kể lại cho Mãn ca nhi nghe.
Nếu có Thẩm Càn ở bên cạnh thì chắc chắn hắn sẽ phát hiện dường như những lời Thẩm Niệm nói đều lặp lại đúng lời của hắn, không sai, không thiếu một chữ.
Mãn ca nhi nghe mà vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, nhưng sợ chậm trễ chuyện quan trọng nên cậu bé nói: "A tỷ, mau đi thôi, đi làm chuyện quan trọng trước"
Vẫn còn là một đứa nhỏ thôi, nhưng cậu bé lại trầm mặt nghiêm túc nói phải đi làm chuyện quan trọng trước, khiến Thẩm Niệm thấy vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy có người làm đồ chơi bằng đường, nàng lấy ra bốn văn mua hai cái đồ chơi làm bằng đường.
"Đây là đồ chơi làm bằng đường ngọt, đệ muốn cái nào?" Thẩm Niệm cười nhìn Mãn ca nhi.
"A tỷ chọn trước đi" Mãn ca nhi nói.
Cậu bé mới năm tuổi, chưa thể điều khiển cảm xúc tốt được nên sao Thẩm Niệm có thể không nhìn ra được cậu bé rất thích lão hổ.
Thế là nàng đưa kẹo đường hình lão hổ qua cho cậu bé.
Mãn ca nhi nhận lấy, khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng thỏ.
"Cảm ơn A tỷ"
Ăn kẹo đường nhưng hai người cũng không làm chậm trễ công việc, lập tức lao thẳng đến tiệm thợ mộc.
Trong huyện có hai nhà mở tiệm thợ mộc, một nhà họ Lạc, một nhà họ Vương.
Lạc gia có danh tiếng lâu đời, còn Vương gia chỉ mới xuất hiện.
Nhưng người sau có hơi áp đảo người trước một chút.
Thẩm Niệm chọn Vương gia.
Nhà nàng một không quyền, hai không thế, nên bàn bạc công việc với thương nhân thì cũng có chút không hiện thực lắm.
Vì đây là mua bán một lần, nên chắc chắn phải chọn nơi có tài chính hùng hậu.
Vào trong tiệm, đúng lúc có chưởng quầy của cửa hàng thợ mộc ở đây.
Nghe lời muốn hợp tác của Thẩm Niệm, trong lòng Vương chưởng quầy có chút dao động nhưng trên mặt lại không thể hiện ra biểu cảm gì.
Thoáng nhìn lướt qua áo vải bố trên người Thẩm Niệm và Mãn ca nhi, trong lòng ông ta có chút xem thường nàng.
"Năm mươi lượng mua đứt, được thì ký khế thư" Vương chưởng quầy liếc mắt lên cao, khiến cho ông ta nhìn qua có chút ngạo mạn.
"Còn về phần ngươi nói đưa người đến học nghề, cửa hàng ta vốn không thu nhận người ngoài, nhưng nếu có hợp tác thì khác"
Thẩm Niệm nghe được lời này chợt muốn cười ha ha.
Cũng không tốn lời nói câu vô nghĩa nào, nàng chỉ xoay người rời đi.
Năm mươi lượng mà muốn mua đứt? Đang bố thí cho nàng sao.
Cửa hàng rác rưởi này, sớm muộn gì cũng dẹp tiệm.
Vương chưởng quầy chưa từng thấy người nào đến tận đây nói chuyện hợp tác, nhưng vừa có một câu không hợp ý đã xoay người bỏ đi.
Tốt xấu gì cũng phải đấu với nhau mấy hiệp chứ...
"Chưởng quầy, nếu không để ta "mời" người quay lại?" Tiểu nhị trong tiệm nói với lời châm biếm.
"Không cần" Vương chưởng quầy nở nụ cười gian xảo.
Còn chẳng phải là giường hai tầng thôi sao, không lẽ mấy thợ mộc trong tiệm ông ta không làm được à?
Đúng lúc tiết kiệm được ít bạc.
Thẩm Niệm dẫn Mãn ca nhi ra khỏi cửa hàng thợ mộc của Vương gia, nàng nói: "Chúng ta đến nơi khác"
Khuôn mặt nhỏ của Mãn ca nhi nghiêm túc gật đầu.
Cửa hàng thợ mộc của Lạc gia nằm trên một con phố khác, sau khi đi khoảng một chén trà nhỏ thì hai người đã dừng ở trước cửa hàng.
Mới vừa vào đến ngạch cửa, tiểu nhị chào đón vô cùng nồng nhiệt: "Không biết cô nương muốn xem cái gì, trong cửa hàng chúng ta có sẵn giường, bàn ghế và tủ, tất nhiên cũng có thể chế tạo theo ý..."
Thấy tiểu nhị không dùng ánh mắt xem thường nhìn người, ấn tượng của Thẩm Niệm đối với cửa hàng thợ mộc này cũng thay đổi.
"Ta đến tìm chưởng quầy nhà ngươi bàn chuyện làm ăn, làm phiền tiểu ca dẫn ta vào bên trong một chút"
Tiểu nhị hơi sửng sốt, nói: "Cô nương chờ một lát"
Dứt lời hắn đã đi đến hậu viện.
Lạc chưởng quầy nghe tiểu nhị nói có người đến tìm ông để bàn chuyện làm ăn, ông ấy cũng tò mò đi ra khỏi hậu viện.
Vừa thấy một lớn một nhỏ, ông lập tức có chút buồn cười.
"Các ngươi tìm ta sao?"
Thẩm Niệm gật đầu, nàng lấy bản vẽ giường hai tầng đơn giản đưa đến: "Chưởng quầy, ông cảm thấy việc làm ăn này thế nào?"
Lạc chưởng quầy vừa xem thì trong mắt đã bừng sáng.
Khứu giác đặc biệt của thương nhân đã nói cho ông ấy biết đồ vật trên bản vẽ này có tương lai.
"Cô nương muốn hợp tác thế nào?" Lạc chưởng quầy thẳng thắn nói.
"Ta bán bản vẽ cho ông với giá ba trăm lượng bạc, nhưng không chỉ giường mà còn có tủ quần áo và bàn" Thẩm Niệm nói.
Thấy vẻ mặt tự tin của nàng, Lạc chưởng quầy biết tủ quần áo và bàn kia chắc chắn cũng không hề tầm thường.
Chỉ có điều ba trăm lượng đối với ông ấy mà nói cũng không phải là con số nhỏ.
"Ba trăm lượng quá nhiều..." Lạc chưởng quầy nhất thời lưỡng lự.
Thẩm Niệm khẽ cười nói: "Ta chào giá cũng không cao, có lẽ Lạc chưởng quầy cũng thấy rõ"
Nói xong, nàng lấy bản vẽ đơn giản về tủ quần áo và cái bàn ra.
"Lạc chưởng quầy xem đi, ta nghe nói trong huyện có nhà phú hộ muốn gả nữ nhi, ông có thể làm ra bộ gia cụ này, như vậy không cần lo chuyện bán không được giá tiền cao, đến lúc đó có khi còn dẫn đầu xu hướng, như vậy chẳng phải tiền sẽ chảy về tay sao..."
Thẩm Niệm nói xong, chất giọng sữa của Mãn ca nhi cũng nói thêm vào: "Phú hộ kia là Lưu gia ở thành phía Đông"
Lạc chưởng quầy tính toán trong lòng một chút, nghĩ đến cửa hàng thợ mộc Vương gia hung hăng, ông ấy cắn răng nói: "Thành giao"
Thẩm Niệm nói: "Lạc chưởng quầy sẽ không hối hận với quyết định hiện tại đâu"
Chờ thư viện Ôn gia mở ra, đơn đặt hàng chắc chắn sẽ không ngừng chảy về phía này.
"Mượn lời tốt đẹp của cô nương"
Thẩm Niệm rất chắc chắn về lời tốt đẹp kia: "Lạc chưởng quầy, không biết cửa hàng thợ mộc này của ông có thu nhận đồ đệ không?"
Nàng vừa nói ra lời này thì Lạc chưởng quầy đã hiểu ý.
Đây là có người muốn bái sư học nghề.
"Nhận, không biết người nọ là ai của cô nương?"
Thẩm Niệm hơi mừng, nàng cười nói: "Là ca ca của ta"
Lạc chưởng quầy vuốt râu cười nói: "Hôm nào đưa đến đây đi"
Ông ấy là thương nhân, hiển nhiên sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn.
Thu nhận một đồ đệ sẽ có lợi ích cao hơn việc không nhận, vậy thì cớ gì không thu nhận.
Sau khi quyết định xong, Lạc chưởng quầy và Thẩm Niệm cũng ký xong thỏa thuận, đi đến huyện nha lập hồ sơ.
Hợp tác thành công.
Trước khi rời đi, Thẩm Niệm còn đưa ra gợi ý: "Lạc thúc, ta nghe nói trong huyện có thư viện mới mở, giường hai tầng vân vân này thúc có thể chuẩn bị trước."
Lúc đầu Lạc chưởng quầy rất ngạc nhiên, nhưng sau đó đã cười ha ha.
Có lời, việc mua bán này quá có lời.
Lúc này ông ấy vẫn chưa biết những lợi ích sau này sẽ còn nhiều như thế nào.
Thẩm Niệm mang ba trăm lượng dẫn theo Mãn ca nhi bắt đầu đi mua đồ.
Lương thực, thịt, mua.
Bông, vải dệt, mua.
Giấy và bút mực, mua. ...
Nhờ chủ quán đưa đồ về thôn giúp, Thẩm Niệm và Mãn ca nhi cùng nhau đi ăn mì thịt thái sợi, mua hai mươi mấy cái bánh bao thịt sau đó mới cưỡi ngựa về nhà.
Một con ngựa, hai người trở lại thôn, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên khiến cho bọn họ nhỏ nghe thấy đều ồn ào chạy đến.
"Mãn ca nhi trở về rồi"
"Mãn ca nhi, trong huyện có chuyện gì thú vị không?"
"... Chúng ta ở nơi này chờ ngươi rất lâu"...
Thẩm Niệm: "??" Mãn ca nhi nổi tiếng ở trong thôn vậy sao.
"A tỷ, tỷ có thể đưa ta xuống dưới không, ta đi chơi một chút, chốc lát sẽ trở về" Mãn ca nhi nói.
"Được"
Đưa đệ đệ xuống, Thẩm Niệm cưỡi ngựa trở về trước.
Tuy đã đi xa mà vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của tụi nhỏ.
"Mãn ca nhi, ngươi cưỡi ngựa thấy có thú vị không, cao như vậy ngươi có sợ không. ."
Mãn ca nhi đỏ mặt, đôi mắt long lanh nói: "Thú vị, ta không sợ"
"Vậy còn trong huyện chơi có vui không?"
"Ừm" Mãn ca nhi gật đầu, cậu bé lấy từ trong lồng ngực ra một túi kẹo: "Đây là kẹo do a tỷ của ta mua, nàng bảo ta chia cho các ngươi"
Thời buổi này gia đình nào cũng rất khó khăn, có rất ít người chịu bỏ tiền ra để mua kẹo.
Nghe được có kẹo ăn, đôi mắt đứa nào cũng sáng bừng.
"Thật ngọt, cảm ơn Mãn ca nhi..."
Đại Bằng lớn tuổi nhất nói: "Mãn ca nhi, sau này A tỷ của ngươi cũng chính là A tỷ của ta, ai dám mắng a tỷ thì phải hỏi xem nắm đấm này của ta có đồng ý không"
Muôn hình vạn trạng, trong thôn có người tốt thì cũng có người xấu.
Bọn nhỏ đều học theo hình dáng của người lớn nhà mình, có người được yêu quý cũng có người bị ghét bỏ.