Đối với sự khó hiểu của chất nữ, ông ấy nói: "Ta nghe Hiệt ca nhi nói cháu biết làm mộc, vả lại tay nghề còn rất tốt. Ta cũng đã đến phòng của đám Kiền ca nhi xem qua rồi, đúng là tay nghề làm mộc của cháu rất tốt..."
Nói đến đây, Thẩm Đại hơi ngừng một chút, giọng nói có chút nghiêm túc.
"Niệm tỷ nhi, chắc cháu cũng biết Hiệt ca của cháu đã học hai năm nghề mộc, nên ta muốn nhờ cháu nhận hắn làm đồ đệ"
Mạnh thị nghe ông nói xong đã đưa tay giữ chặt tay của Thẩm Niệm, nói: "Niệm tỷ nhi, chúng ta đến chính là để hỏi cháu về chuyện này, nếu cháu có điều gì băn khoăn thì cứ việc nói thẳng"
Trong lòng của bà chính là muốn nhi tử có thể học được một món nghề.
Dù sao đó cũng là kỹ năng kiếm cơm, lúc nào cũng có ích.
Nhưng có dạy hay không đều phải xem ý của Niệm tỷ nhi thế nào.
Làm đồ đệ của nàng ư? Thẩm Niệm nhíu mày.
Nàng cũng không phải người học đàng hoàng, làm sao biết dạy cho người khác.
Chẳng phải chỉ cần nhìn là biết rồi sao, còn cần học chuyên nghiệp hơn làm gì?
Thẩm Hiệt nhìn biểu cảm của đường muội, trong lòng hắn căng thẳng, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Niệm Niệm, có chuyện gì khó xử sao? Nếu khó xử thì thôi vậy"
Thảm Niệm giải thích: "Cũng không phải là khó xử gì, chỉ là ta không biết chỉ dạy cho người khác thế nào"
Quan trọng hơn chính là nghề mộc cũng chỉ do nàng nhất thời hứng thú mà thôi, nàng cũng không muốn ngày nào cũng lãng phí thời gian vào một đống gỗ.
Đột nhiên nhớ đến bản vẽ giường hai tầng, Thẩm Niệm chợt nảy ra một ý tưởng.
"Thế này đi, ngày mai ta sẽ đến trong huyện bán bản vẽ giường hai tầng này, nếu huynh cảm thấy có hứng thú thì ta sẽ thêm một điều kiện với họ, để thợ mộc chuyên nghiệp thu nhận Hiệt ca làm đồ đệ"
Làm đồ đệ vẫn tốt hơn so với làm người giúp việc.
Mạnh thị ngồi thẳng người, giọng nói hưng phấn: "Chuyện này, chuyện này... cảm ơn Niệm tỷ nhi"
Thẩm Niệm xua tay: "Chỉ là chuyện thuận miệng thôi, đại bá nương không cần khách sáo"
Nếu có thể giúp đỡ người nhà thì nàng cũng sẽ không keo kiệt.
Sao có thể là chuyện thuận miệng được chứ, Thẩm đại bá biết chỉ sợ Niệm tỷ nhi là muốn tìm một nơi tốt nhất cho nhi tử của bà, nên trong lòng bà cảm thấy rất ấm áp.
Nhìn về phía Thẩm Hiệt, bà nghiêm túc nói: "Hiệt ca nhi, nếu như chuyện này thành công thì con phải nhớ rõ ân tình này của Niệm tỷ nhi, còn nếu không thành công thì con cũng nên từ bỏ đi"
Sắc mặt Thẩm Hiệt tràn đầy vui mừng đồng ý.
Nói chuyện này xong, ba người ngồi ở trong đại phòng thêm một chốc lát cũng rời đi.
Mùa đông đã gần đến nên việc vặt cần làm khá nhiều.
Mãn ca nhi ném gậy gỗ xuống, lạch bạch đi đến bên cạnh Thẩm Niệm: "A tỷ, ngày mai tỷ đến trong huyện sao?"
"Đúng vậy, đệ muốn làm gì sao?" Thẩm Niệm cười hỏi.
Mãn ca nhi lôi kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng cầu xin: "A tỷ, tỷ có thể đưa đệ đi cùng không, đệ chưa từng đến trong huyện lần nào"
Đây cũng không phải chuyện phiền phức gì nên Thẩm Niệm đồng ý: "Được thôi, ngày mai ta cưỡi ngựa mang đệ đi cùng"
Mãn ca nhi tròn mắt nhìn: "... Cưỡi ngựa ư?"
"Ừm" Nói xong, Thẩm Niệm lấy con rắn trắng nhỏ ở cổ tay mà nàng đã tìm được trên núi: "Ta nhặt được một con rắn trắng ở trên núi, cho đệ làm đồ chơi"
Những người khác đều hoảng sợ: "!!!"
Dùng rắn để làm đồ chơi á?
Mãn ca nhi nhận lấy rắn nhỏ, cậu bé cũng học theo Thẩm Niệm quấn con rắn ở trên cổ tay mình, căn bản không biết sợ là gì.
"Cảm ơn a tỷ"
Mí mắt Thẩm Nhị co giật.
"Niệm tỷ nhi, cái này, con rắn này... không có độc chứ?"
Thẩm Nhiệm nhìn vẻ căng thẳng như rơi vào trận dịch của người nhà, trong mắt nàng chợt lóe sáng khi thấy họ vừa giảm bớt lo lắng, nàng cố ý nói: "Có chứ, bị nó cắn một cái là ngất luôn đó"
Sắc mặt Lý Tú Nương thay đổi, bà ấy kéo Thẩm Niệm về phía sau rồi đi lên nắm lấy cánh tay của Mãn ca nhi, không ngừng run rẩy!
Vừa di chuyển bà ấy vừa căng thẳng nói: "Xuống dưới, mau xuống dưới..."
Thấy con rắn kia vẫn quấn không buông, bà ấy căng thẳng đến mức muốn vươn tay ra bắt lấy nó.
Thẩm Khôn vội ngăn lại: "Nương, muội muội đang trêu chọc người thôi"
Nghĩ đến hình ảnh nương nắm lấy cánh tay Mãn ca nhi mà run rẩy, hắn cũng nghẹn cười đến đau quai hàm.
Thẩm Nhị cũng giống vậy, phải bóp chặt lòng bàn tay mới không phát ra tiếng cười.
Lý Tú Nương sửng sốt, bà ấy quay đầu nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Niệm, vỗ nhẹ lưng nàng một cái nói: "Đứa nhỏ quỷ quái này, ngay cả nương cũng dám trêu chọc, đáng đánh"
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt đều là ý cười, sợ hãi cũng bay biến hết.
-
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Thẩm Niệm đã dắt ngựa ra cửa.
Bên cạnh là Mãn ca nhi bước theo với đôi chân ngắn nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự vui mừng.
Được vào trong huyện chơi rồi!
Hai người đang muốn xuất phát thì Lý Tú Nương không yên tâm nói:
"Niệm tỷ nhi, nếu không con lắp xe lên đi, để nhị ca đi cùng tụi con, dù sao con chỉ là một tiểu cô nương..."
"Không sao đâu nương, con chỉ đi bàn bạc chuyện hợp tác, sẵn tiện mua chút đồ vật thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ, người cứ yên tâm" Dứt lời, Thẩm Niệm cúi người ôm lấy Mãn ca nhi ném cậu bé lên trên.
Bất ngờ được bay lên cách khỏi mặt đất, tiểu tử kia sợ đến mức hô: "A - cao, cao quá!"
Giây tiếp theo, Thẩm Niệm giẫm lên bàn đạp xoay người lên ngựa, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như chim yến.
"Cha, nương, đại ca, nhị ca, tụi con đi đây"
Nói xong nàng quất roi ngựa, một ngựa hai người nghênh ngang rời đi.
Trong thôn có vài người chưa từng thấy ngựa, nên Thẩm Niệm cưỡi ngựa mang theo Mãn ca nhi chạy ngang qua đã làm mờ mắt của một đám người.
Nhất là khi Mãn ca nhi còn dành thời gian vẫy tay với tiểu đồng bọn của cậu bé, bề ngoài là chào hỏi nhưng thật ra chính là để khoe khoang.
"Đại Bàng ca..."
"Ta được A tỷ đưa ta vào trong huyện, khi trở về ta sẽ tìm các ngươi chơi"
Nói vài câu với bạn của mình xong, Mãn ca nhi quay đầu nhìn Thẩm Niệm, nói: "A tỷ, đi thôi"
Thẩm Niệm cười, lớn tiếng kêu: "Giá!"
Mấy đứa nhỏ nhìn theo Mãn ca nhi đi đến trong huyện mà mặt tràn đầy khao khát.
"A tỷ của Mãn ca nhi giỏi thật, còn biết cưỡi ngựa" Một nam oa ghen tị đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
"Ta cũng muốn được đến trong huyện, ta chưa từng đi đến đó lần nào" Tiểu nha đầu nói.
Nam hài nhi hơi lớn một chút nói: "Chờ Mãn ca nhi trở về, chúng ta hỏi hắn một chút xem trong huyện có gì thú vị, như vậy chẳng phải như mình cũng được đi rồi sao?"
Bọn nhỏ ríu rít nói chuyện.
Thẩm Phúc Toàn vác túi sách đi ngang qua, Đại Bàng lớn tiếng gọi cậu ta: "Thẩm Phúc Toàn, ngươi có biết Mãn ca nhi đi vào trong huyện không?"
Thẩm Phúc Toàn hoàn toàn không biết: "..."
Đại Bàng tiếp tục nói: "A tỷ của Mãn ca nhi đã cưỡi ngựa đưa hắn đi theo, chắc ngươi cũng chưa từng ngồi con ngựa lớn nào đúng không, rất oai phong đó"
Người trưởng thành đều có lòng tranh đua, trẻ con càng hơn thế.
Thẩm Phúc Toàn nghe nói Thẩm Mãn luôn bị cậu ta chèn ép lại được đưa đến trong huyện bằng ngựa lớn, cơn giận cũng lập tức dâng cao.
Không đi học nữa, về nhà gây ồn ào.
Đại Bàng thấy vậy cũng học theo người lớn mà chắp tay sau lưng, dáng vẻ như kiểu người trải sự đời.
Hì hì, Thẩm Phúc Toàn dám trốn học, chắc chắn sẽ bị tiên sinh đánh bàn tay.
Chờ Mãn ca nhi đi huyện trở về, cậu sẽ nói tin tức tốt này cho cậu ấy biết!
Sau khi rời khỏi thôn, tâm tình Mãn ca nhi vô cùng tốt, khuôn mặt nhỏ vui đến mức đỏ bừng.
Thẩm Niệm thấy vậy cũng cười nói: "Vui đến vậy sao"
"Ừm, ừm" Mãn ca nhi gật đầu như giã tỏi: "Vô cùng vui luôn"
Đi vào trong huyện đã là chuyện vui rồi, đi cùng a tỷ đến trong huyện là chuyện vui nhân đôi.
Thẩm Niệm vươn tay xoa búi tóc của đệ đệ, khóe miệng khẽ cong, làm dịu đi sự lạnh lẽo trong mắt nàng.
Cưỡi ngựa đi nhanh hơn so với xe ngựa, chỉ ba mươi phút sau hai tỷ đệ đã đến trong huyện.
Mãn ca nhi nhìn tường thành cao lớn, cái miệng cậu bé mở to như quả trứng gà: "Đây là trong huyện sao, tường thành cao thật đó!"