Tuy mẹ chồng nói Niệm Niệm là Tang Môn tinh, nhưng nàng lại không thấy vậy.
Ngược lại, nàng thấy con gái mình là phúc tinh!
Nếu không có đứa nhỏ này, có lẽ mấy năm trước nhị phòng đã tan nát.
Lý Tú Nương vào nhà, nhìn con gái ngoan ngoãn nằm trên giường, đầy mặt từ ái.
Đi lên sờ trán Thẩm Niệm, thấy nàng không còn sốt thì khẽ thở phào.
"Mau dậy đi." Lý Tú Nương ôn nhu nói,"Chờ con khỏe lại, muốn ăn gì thì nương sẽ nấu cho con ăn."
Ăn ư?
Tại mạt thế, hài tử nhạy cảm nhất với từ này.
“Ục ục!”
Bụng Thẩm Niệm kêu lên tiếng xấu hổ.
Lớn lên trong mạt thế luôn không biết xấu hổ, vậy mà lần này trong lòng nàng lại có cảm giác thẹn thùng, khẽ nuốt nước miếng.
Lý Tú Nương nhăn nhăn mày.
Lại cẩn thận nghe, chẳng có âm thanh gì nữa.
Nàng còn tưởng mình nghe lầm, giúp Thẩm Niệm dịch góc chăn xong rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Thẩm Niệm mở mắt ra.
Nàng sờ trán, vẻ mặt mờ mịt.
Một lúc sau, khi ngửi thấy mùi thuốc thì nàng mỉm cười. ... Thế giới không có quái vật, thật tốt!
Thẩm Niệm là người có tính tình không chịu ngồi yên, ở trong phòng nằm một lúc, liền ra khỏi phòng.
Vừa ra tới, đúng lúc gặp hai ca ca và một đệ đệ của nàng là Thẩm Càn, Thẩm Khôn và Thẩm Mãn.
"Niệm Niệm, sao muội lại xuống giường?" Thẩm Càn lo lắng nhíu mày, đỡ muội muội ngồi xuống.
Ngay sau đó hắn lại hỏi: “Thân thể có đỡ hơn chút nào không? Còn thấy khó chịu không?”
Ngữ khí ôn nhu như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Thẩm Khôn và Thẩm Mãn không nói gì, nhưng ánh mắt đầy lo lắng nhìn Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm cười một chút,"Không còn khó chịu!"
Mặt nàng sưng lên như cái bánh bao, bôi đầy thuốc nước, ngoài đôi mắt sáng thì hầu như không nhận ra ngũ quan.
Lúc nàng cười lên làm đôi mắt sáng ngời, hoàn toàn không giống cô nương ngây thơ thường ngày.
Thẩm Càn nhận thấy có gì đó không ổn, giọng dịu dàng thử hỏi,"Niệm Niệm, muội có biết ta là ai không?"
Thẩm Niệm không chút do dự nói: “Đại ca.”
Thẩm Khôn cũng nhận thấy muội muội dường như có gì đó khác lạ, ghé đầu vào hỏi vội vàng,"Muội muội, muội muội, ta thì sao? Ta là ai?"
“Huynh là nhị ca.”
Thẩm Mãn cũng theo đó soát độ tồn tại mà hỏi.
“Tỷ, tỷ, còn ta thì sao?”
Thẩm Mãn năm nay mới năm tuổi, ngũ quan thanh tú, đôi mắt to tròn, chỉ là trông hơi gầy yếu.
Thẩm Niệm ở thế giới kia chưa từng gặp qua đứa trẻ nào nhỏ hơn mình, đột nhiên nhìn thấy hắn thì cảm thấy rất mới lạ.
“Đệ là Mãn ca nhi, đệ đệ của ta, đúng không?”
Nói rồi, nàng nhéo khuôn mặt nhỏ của đệ đệ, mềm như bông, rất thoải mái.
Thẩm Mãn nhăn mày, rối rắm một lát rồi lúng túng nói: “Tỷ, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ không thể nhéo mặt đệ.”
Tỷ của hắn vốn dĩ đã có thanh danh không tốt, nếu lại bị truyền ra lời đồn xấu, sau này làm sao lấy chồng được!
Thẩm Mãn mới năm tuổi tỏ vẻ rất lo lắng.
"Cái gì là thụ thụ bất thân?" Thẩm Niệm ngơ ngác, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh.
Ở thời thế kia ăn no đã khó, nên khỏi cần nghĩ đến mấy chuyện lễ nghĩa thế này.
Thẩm Khôn không hài lòng khi bị đệ đệ cướp mất sự chú ý của Thẩm Niệm, liền chuyển đề tài.
“Niệm tỷ nhi, đến giờ ăn rồi, chúng ta đi nhà chính đi, cha mẹ biết muội khỏe lại sẽ rất vui mừng!”
Thẩm Niệm vừa nghe đến ăn cơm thì đôi mắt sáng lên.
“Được, nhanh đi thôi.”
Thẩm Càn và Thẩm Khôn nghe lời nói vội vàng của muội muội thì trong đáy mắt tràn ra nụ cười.
Thẩm gia là nhà bốn gian, diện tích rất lớn, phòng cũng nhiều, nhưng trông rất cũ nát.
Nghe nói đây là nhà cũ do tổ tiên Thẩm gia để lại.
Thẩm gia chưa phân gia, nên mọi người trong nhà ăn cơm cùng nhau.
Thẩm Niệm vừa xuất hiện ở chính sảnh thì không khí đột nhiên trở lên căng thẳng.
Lão Cao thị thấy nàng, lạnh giọng răn dạy,"Ngươi tới đây làm gì, nơi này không có chỗ cho ngươi, về phòng đi, đừng làm người ta chán ghét."
Thẩm Niệm nhìn ra người này có ác ý với mình, không cần biết bà ta là ai, lập tức phản kháng.
“Dựa vào đâu chứ? Chân ta ở trên người ta, ta muốn đi đâu thì đi, ngươi không quản được!”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong sảnh chính đều kinh ngạc nhìn nàng.
"?!"... Đây là Thẩm Niệm ngu ngốc kia sao?
Thẩm Lão Nhị và Lý Tú Nương ngẩn ra một lúc, rồi nhanh chóng hoàn hồn, vẻ mặt muốn cười mà không dám cười.
"Niệm tỷ nhi, Niệm tỷ nhi, con đã khỏe rồi đúng không?" Thẩm Lão Nhị kích động nói.
Tuy rằng Thẩm Niệm có thần trí không tốt thì ông cũng không chê, nhưng ông vẫn hy vọng con gái có thể bình thường như những người khác.
Lý Tú Nương tiến lên nắm tay Thẩm Niệm, đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn nàng.
Trên mặt sưng của Thẩm Niệm bôi đầy thuốc, cười tươi nói,"Vâng! Cha, mẹ, con khỏe rồi."
Mắt của Thẩm Lão Nhị đỏ hoe,"Ta đã biết lão đạo sĩ kia là cao nhân, hắn nói thuận theo tự nhiên thì Niệm Niệm sẽ khỏe, quả nhiên như thế!"
Nói xong, ông ấy nhìn về phía lão Cao thị,"Mẹ, lão đạo sĩ còn nói Niệm Niệm là người có phúc, là mệnh cách phúc lộc thọ toàn, sau này nếu mẹ còn hùng hổ với con bé, đừng trách trời không đứng về phía mẹ."
Lão Cao thị nhớ tới năm đó vị lão đạo sĩ có tiên phong đạo cốt kia, lại nghĩ tới con Tang Môn tinh này đã trở lại bình thường, cuối cùng lời nói của Thẩm nhị nói cũng để lại dấu vết trong lòng bà ta.
“... Có phải thật hay không còn chưa biết, ai biết lão đạo sĩ đó có đáng tin hay không.”
Lời nói như vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn ra bà ta đang lo lắng.
Mạnh thị của đại phòng nhẹ nhàng vỗ tay, vui vẻ nói: “Ôi, đây là chuyện tốt, nhị đệ, nhị đệ muội, chúc mừng hai người.”
Lưu thị của tam phòng chỉ sinh được hai đứa con gái, tự giác ở trong nhà không dám ngẩng đầu, luôn ít nói mà chỉ cười cười.
Haz, khi nào trời mới cho nàng một đứa con trai đây.