Tiêu Tử Hiện vội trả lời: "Đây là do ta mua ở hội Kỳ Phẩm"
Thấy đại ca có kiên nhẫn lắng nghe, hắn có chút vui mừng lại bổ sung: "Nghe người bán nói là mua từ Tùy Châu"
"... Tùy Châu" Tiêu Chấp nhẹ lẩm bẩm.
Bóng dáng kia là người ở Tùy Châu sao?
Hắn không thể khẳng định.
Chỉ là vừa rồi khi Tiêu Tử Hiện đi tới, trên da hổ có hơi thở giống như đã từng quen biết.
Là hương vị hắn ngửi được ở trong mộng.
Tiêu Tử Hiện hiếm khi thấy đại ca cảm thấy hứng thú với thứ gì, lập tức đưa tấm da hổ qua.
"Đại ca, tấm da hổ này tặng cho ngươi"
Sợ đại ca không nhận nên hắn khẩn trương ngừng thở, nhìn vô cùng đáng thương.
Tiêu Chấp đưa tay nhận lấy, giọng nói lạnh lùng vang lên: "... Cảm ơn."
Sau khi nhận lấy liền dẫn Lưu Phong rời đi chính viện.
Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất, Tiêu Tử Hiện kích động muốn nhảy lên.
Gã sai vặt nhìn thấy chủ tử vui vẻ như vậy thì cũng vui theo.
Thế tử cuối cùng cũng chịu phản ứng lại với nhị thiếu gia!
Bên kia, Tiêu Chấp vuốt ve tấm da hổ trong tay, trầm giọng nói: "Bảo quản gia đưa nghiên mực mới của ta cho Tiêu Tử Hiện đi"
Lưu Phong ngẩn ra, đáp: "Vâng"
Trong lòng hắn buồn bực, không phải thế tử không thích nhị thiếu gia sao...
Tiêu Chấp ôm tấm da hổ thật lớn trở lại viện Ngọc Thanh.
Nhìn xung quanh căn phòng, cẩn thận đặt tấm da hổ ở trên giường.
Ngón tay thon gầy mơn trớn bộ lông mềm mịn, đáy mắt là một mảnh âm trầm.
"Mặc kệ ngươi là người phương nào, dám làm bổn thế tử không được yên ổn..."
Còn chưa nói hết lời tàn nhẫn, nhớ tới chính mình ở trong mộng giống như điên mà cầu xin người nọ đừng rời khỏi chính mình liền lập tức ngậm miệng.
Trên mặt che kín vẻ âm trầm.
Trong lòng hỗn loạn, Tiêu Chấp không có tâm tình xử lý công vụ, dứt khoát nằm xuống.
Hơi thở quen thuộc thấm vào trong xương cốt, một lúc lâu sau đã chìm vào ngủ say.
Trong mơ, bóng dáng kia lại lần nữa xuất hiện.
Hình ảnh cũng nhiều hơn rất nhiều.
"Ta tên là Thẩm Niệm, ngươi tên là gì?"
"Núi Vân Vụ rất nguy hiểm, nếu ngươi muốn đi thì ta mang ngươi vào"
"Tiêu Cẩn Chi, ngươi lớn lên thật là đẹp mắt, hôn phu tương lai của ta cũng phải đẹp giống như ngươi, như vậy mỗi ngày ta đều có thể ăn nhiều hai chén cơm"
"A? Ngươi muốn làm phu quân của ta ư? Được nha, nhưng ngươi phải đối xử tốt với ta cả đời"
"Các nàng nói ta không xứng với ngươi, ta biết các nàng là đang ghen ghét ta!"
"Người Trung Đô thật nhiều tâm tư, ta không thích nhưng cũng không sợ"
Thời gian trôi đi, giống như trôi qua mấy năm.
"... Khụ khụ, Tiêu Cẩn Chi, ta không thể ở cùng ngươi nữa, ta không báo thù được thì ngươi phải giúp ta, đồng ý với ta là nhất định không được buông tha người đã hại ta ..."
"Phụt!" Nữ tử nôn ra từng ngụm máu, giọng nói yếu ớt: "Hơn nữa phải chăm sóc con của chúng ta, ít nhất phải nhìn hắn thành thân, khụ khụ... Nếu ngươi dám nuốt lời thì kiếp sau đừng tới tìm, tìm..."
Còn chưa nói xong thì cánh tay đã rơi xuống.
Nam nhân mang theo nước mắt run rẩy ôm chặt nữ nhân, trái tim đau đớn như muốn xé rách.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy phu nhân dùng máu ghi ra dòng chữ 'không hối hận' thì hắn càng đau đến tận xương cốt.
Phun ra một búng máu hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng vừa chân thật lại rõ ràng.
Trên giường, Tiêu Chấp khi thì cười, khi thì giận, khi thì nhíu mày, cuối cùng là tuyệt vọng...
Trên trán nổi đầy gân xanh, trong miệng phát ra một tiếng quát chói tai "Giết!"
Giọng nói tràn ngập sát ý, Tiêu Chấp đột nhiên ngồi dậy.
A Trung nghe được tiếng động liền tiến lên nhẹ gõ cửa.
"Thế tử, ngài không sao chứ?"
Tiêu Chấp thở gấp, giọng nói hơi khàn: "Lui ra đi"
Bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Tiêu Chấp không muốn thừa nhận nam nhân trong mộng là chính mình, nhưng đau đớn trong trái tim đều chứng tỏ những hình ảnh đó là thật.
Một lúc sau hắn đứng dậy mở cửa ngầm ra, đến bên trong suối tắm gội thay quần áo.
Vừa tắm xong, giọng của Lưu Phong vang lên: "Thế tử, thuộc hạ có việc bẩm báo"
"Tiến vào"
Lưu Phong đẩy cửa đi vào, hành lễ xong liền nói: "Thế tử, vừa rồi nhận được tin tức nói đại sư Huệ An đã trở lại"
Tiêu Chấp nghe vậy liền đứng dậy đi ra ngoài: "Đi tới chùa Thừa Thiên"
Núi Vân Vụ.
Thẩm Niệm ngồi ở dưới một gốc cây lớn, vận chuyển công pháp, dùng dị năng rèn luyện thân thể.
Không có người nào có thể nhìn thấy hoa cỏ cây xanh đều tản ra những ngôi sao màu xanh lục, những ngôi sao nhỏ này vui vẻ lao về phía nàng.
Đi dạo qua thân thể Thẩm Niệm một vòng, lại được nàng nuôi dưỡng ngược trở lại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thực vật xung quanh đã tươi tốt hơn rất nhiều.
"Hô! Cuối cùng cũng lên cấp ba" Thẩm Niệm cười nói.
Nàng đứng lên tìm một cái cây to bằng eo nàng để đấm một quyền.
Răng rắc!
Cây gãy.
Thẩm Niệm rất hài lòng với sức lực của chính mình.
Ở mạt thế thì dị năng hệ mộc có chút vô dụng, chỉ là hệ mộc của nàng giống như bị biến dị.
Không chỉ có thể giục sinh thực vật mà dị năng thăng cấp còn có thể tăng lên sức lực và trí nhớ, có năng lực học tập.
Có lẽ Tần Uyển cũng biết, nếu không thì cũng sẽ không làm Thẩm Niệm học nhiều thứ như vậy.
Trên thực tế, có một điều về dị năng hệ mộc của Thẩm Niệm ngoại trừ chính nàng thì không ai biết, đó chính là những dược liệu được nàng xử lý sẽ tăng hiệu quả gấp đôi.
Nghĩ đến đống thuốc viên nổ thành bụi bặm ở trong không gian, Thẩm Niệm có chút đau lòng nhưng lại không thấy đáng tiếc.
Với trình độ tự bạo kia, nàng có thể sống sót đã là may mắn rồi.
Phương thuốc và dị năng đều có ở đây, cần gì buồn rầu chuyện không có thuốc viên chứ.
Bộp!
Chợt một vật mềm mại rơi xuống trên đầu Thẩm Niệm.
Nàng vươn tay cầm lên thì thấy hóa ra là một con rắn trắng nhỏ đang đờ đẫn.
Vảy rắn này sạch sẽ, không thể không nói khi nhìn vào rất có linh khí.
"Không lớn bằng chiếc đũa nữa, còn không đủ để nhét kẽ răng" Thẩm Niệm chậc một tiếng, tiếc nuối nói.
"Tê, tê, tê!" Rắn trắng phun ra lưỡi rắn.
"Ồ, xem ra tính khí cũng không dễ chọc đâu" Thẩm Niệm nói xong đã nắm đầu con rắn, nhìn thật kỹ.
Bên ngoài vô hại nhưng thật ra độc tính của nó rất ghê gớm.
Tuy chất độc của nó không phải có thể giết chết người, nhưng chỉ với một lần cắn của nó cũng không phải là chuyện giỡn chơi.
Con vật nhỏ như vậy rất thích hợp để cho nó làm người bảo vệ Mãn ca nhi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Niệm đã dùng tinh lực mạnh mẽ của mình để thuần hóa rắn trắng, treo nó ở trên cổ tay, sau đó nàng cõng giỏ tre xuống núi.
Người trong thôn nhìn thấy Thẩm Niệm, ánh mắt đều nhìn vào trong giỏ của nàng.
Sắc mặt Thẩm Niệm thản nhiên đi về phía trước.
Nàng vừa đi xa thì mọi người đã bắt đầu ồn ào bàn tán.
"Sao không thấy bị gì hết vậy?" Có người vui sướng khi người gặp họa nói.
"E là cho dù nàng có dùng hết sức lực trên người cũng không thể khống chế được vận xui của mình, đúng là xui xẻo mà"
Sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi.
Ở bên kia, Thẩm Niệm về đến nhà.
Nhìn thấy Thẩm Đại, Mạnh thị và Thẩm Hiệt đang ở đây, nàng có hơi bất ngờ, chào hỏi: "Đại bá, đại bá mẫu, đường ca"
Mạnh thị mỉm cười đi lên còn thuận tay nắm lấy cái giỏ trên trên người Thẩm Niệm: "Niệm tỷ nhi lại lên núi sao, cháu phải chú ý đến an toàn đừng có đi sâu vào núi"
Thẩm Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, cháu đã biết"
Lý Tú Nương nhìn nét ngoan ngoãn trên mặt khuê nữ nhà bà ấy, nhưng thật ra trong cốt cách lại là một đứa nhỏ nổi loạn, bà ấy cũng không biết làm sao mà chỉ biết kéo nàng ngồi xuống.
"Niệm tỷ nhi, con ngồi xuống trước đã, đại bá tìm con có việc"
Trên mặt Thẩm Niệm hiện lên vẻ khó hiểu.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, tay đặt ở đầu gối nhìn về phía đại bá.
"Chuyện gì vậy ạ?" Nàng hỏi.
Thẩm Nhị nhìn khuê nữ, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn mềm mịn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, nàng còn xinh đẹp hơn tranh mỹ nữ mà ông ấy đã từng thấy trước đây.
Chợt nhớ đến lời đại ca đã nói vừa rồi, khiến ông ấy không khỏi tự hào.
Đây là khuê nữ của ông ấy!
Thẩm Đại không biết nhị đệ đang khoe khoang, ông kéo Thẩm Hiệt đến rồi nói với Thẩm Niệm: "Chuyện ta muốn nói có liên quan đến đường ca của cháu"