Thẩm Càn cho rằng muội muội cũng cảm thấy nghe lén không tốt: "..."

Thẩm Khôn nghe vậy liền thở phào, nhận sai ngay: "Là ta sai, lần sau nhất định sẽ gọi muội"

Khoé miệng Thẩm Càn co giật, đánh vào cái gáy đệ đệ đầy yêu thương: "Thằng nhóc thúi, đừng dạy hư Niệm Niệm! Không được xem không được nghe, đệ cũng an phận cho ta"

"... Đã biết" Thẩm Khôn đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nhìn Thẩm Niệm tỏ ra thương mà không giúp được gì.

Chính phòng lúc này.

Cao lão gia tử bị dẫm lên mặt mũi, trên mặt không nhịn được hầm hừ rời đi.

Lão Cao thị không ngờ bận việc rất lâu mà vẫn không nhận được chỗ tốt gì.

Nhà mẹ đẻ và lão nhân còn cãi nhau.

Bà ta ngồi ở trên giường gỗ ấm ức lau nước mắt.

Thẩm Quang Diệu thấy vậy thì bực bội: "Nương, cha sẽ không giận người, người đừng khóc, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nương lại gọi đại cữu tới đây?"

Theo ý hắn ta thì nương đi bước cờ này thật sự rất tệ.

Chuyện nhà mình lại gọi người ngoài tới, lúc này bản chất mọi chuyện sẽ thay đổi.

Lão Cao thị lau nước mắt, vừa mắng vừa nguyền rủa, nói một lúc lâu mới nói ra chuyện nhị phòng kiếm được một khoản tiền lớn.

Tròng mắt Thẩm Quang Diệu xoay chuyển.

Xe ngựa, mấy chục lượng bạc?

Thật tốt quá. ... Năm nay hắn ta có thể báo danh khóa lễ nghi ở trong huyện, lúc đó cũng có cả xe, đến lúc đó bảo Thẩm Khôn đánh xe giúp hắn là xa phu cũng có rồi...

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Quang Diệu càng thêm nóng bỏng.

"Nương, người ngồi nghỉ đi, con đi tới nhị phòng nhìn xem" Nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Lão Cao thị nhìn bóng dáng nhi tử vội vàng rời đi, bà ta cho rằng lão ngũ là đi xả giận cho mình, trên mặt bà ta lúc này mới hiện lên ý cười.

Lão ngũ thật hiếu thuận...

Thẩm Quang Diệu mang theo các loại tính toán đi vào sân nhị phòng.

"Ngũ thúc" Thẩm Khôn thấy hắn liền gọi một tiếng.

Thẩm Niệm vẫn chưa từng gặp qua Thẩm lão ngũ bị lão Cao thị thổi thành cành hoa này, nghe thấy nhị ca gọi ngũ thúc liền quay đầu nhìn lại.

Thanh niên đi vào sân có làn da trắng nõn, ăn mặc áo dài màu xanh lơ, trên mặt mang theo tươi cười, nhìn ôn hòa văn nhã.

Nhưng mà khi vừa nhìn thấy người này, Thẩm Niệm liền cảm thấy hắn không phải người không tốt đẹp gì.

Dì Tần đã nói loại người thấy ai cũng giả vờ tươi cười không phải quân tử thì chính là tiểu nhân.

Nàng âm thầm chấp nhận.

Thẩm Quang Diệu không biết suy nghĩ của Thẩm Niệm, hắn ta đang sáng mắt khi nhìn thấy chiếc giường hai tầng.

Ký túc xá ở thư viện rất nhỏ, nếu như có loại giường này, vậy...

"Giường này là các ngươi làm sao?" Thẩm Quang Diệu kiềm chế kích động hỏi.

Thẩm Khôn không phải người có nhiều tâm tư, nhưng hắn lại có trực giác.

Cảm giác ngũ thúc đang đánh chủ ý gì đó nên trợn tròn mắt nói dối: "Không phải, là Niệm Niệm mua cho ta và đại ca, tốn hai lượng bạc đấy"

Cả thôn đều biết Niệm Niệm bán con mồi kiếm được tiền.

Nói tiêu tiền mua cũng tốt hơn nói tự mình làm.

Ngũ thúc cũng sẽ không đánh chủ ý lên muội muội.

Thẩm Quang Diệu lại không tin, liếc mắt nhìn Thẩm Khôn một cái: "Sao ta không biết trong huyện có loại giường như vậy"

Nói rất đúng lý hợp tình: "Ta là ngũ thúc của các ngươi, có bí mật gì mà không thể nói chứ! Làm ra được loại giường này cũng không dễ dàng, có bản vẽ không, đưa bản vẽ cho ta nhìn xem"

Thẩm Càn cười tiến lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn lại: "Chúng ta không có bản vẽ, thành phẩm ở chỗ này, ngũ thúc muốn bản vẽ làm gì?"

Thẩm Quang Diệu có thể nói thật sao, đương nhiên là không thể: "Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi"

Đi vòng quanh giường vài vòng.

Hắn ta có thể vẽ ra hình dạng bên ngoài, nhưng muốn làm ra thành phẩm chỉ sợ không đơn giản.

"Thật sự không có bản vẽ sao?" Thẩm Quang Diệu chưa từ bỏ ý định hỏi.

Thẩm Niệm nhìn ra tâm tư của ngũ thúc, vô hại cười nói: "Không có! Nếu có thì chúng ta bán đi không phải sẽ phát đạt rồi sao"

Bán?

Sắc mặt Thẩm Quang Diệu khẽ thay đổi, hắn ta muốn tự mình kiếm tiền, sao có thể làm nhị phòng có tâm tư này.

"Các ngươi thật dám nghĩ, loại giường này rất dễ dàng bắt chước, ai sẽ tiêu tiền mua bản vẽ chứ, bạc cũng không phải từ trên trời rơi xuống" Giọng điệu của hắn ta mang theo sự châm chọc.

Nói xong còn tỏ ra không có hứng thú rời đi.

Thẩm Niệm bĩu môi. ... Trước khi rời đi không nhìn thật lâu thì có lẽ nàng sẽ miễn cưỡng tin một phần.

Tâm tư của vị ngũ thúc này thật nhiều!

Thẩm Khôn có chút không hiểu: "Đại ca, vừa rồi ngũ thúc đang châm chọc chúng ta đúng không?"

"..." châm chọc rõ ràng như vậy cơ mà, thật là đệ đệ ngốc của ta.

Thẩm Càn bất đắc dĩ.

Đầu óc của nhị đệ phải nhồi nhét thêm kiến thức mới được.

"Sao đại ca lại không nói lời nào?" Thẩm Khôn hỏi.

Thẩm Càn: "Dọn giường đi"

Hai huynh đệ nâng giường, Thẩm Niệm nâng cái bàn đi theo phía sau.

Trên tường gần giường cũng được dán giấy dầu.

Thẩm Khôn vui vẻ cầm đệm chăn bò lên trải giường chiếu cho mình.

Tuy Thẩm Càn là người ổn trọng, nhưng gặp phải chuyện tốt này cũng khó tránh khỏi vui sướng, cũng đi theo trải giường chiếu.

Trãi giường xong, hai người lại đi ra ngoài bưng tủ đi vào, trong phòng hiện tại đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.

"Nhìn thuận mắt hơn nhiều" Thẩm Niệm vừa lòng gật đầu: "Mấy ngày nữa lại mua thêm ít bông và vải, bảo nương làm mấy bộ chăn dày sẽ càng tốt"

Tính toán tiền tiết kiệm trong nhà, nàng có ý định muốn kiếm tiền, có lẽ thật sự có thể bán bản vẽ giường hai tầng.

-

Ngàn dặm bên ngoài Trung Đô.

Một đám người bán dạo mang theo các loại hàng hóa trở lại, xong đợt hàng này, muốn đi ra ngoài thì phải chờ hết năm.

Mỗi năm vào lúc này các thế gia quý tộc đều sẽ sôi trào.

Trên đường lớn có rất nhiều công tử phong lưu và tiểu thư kiều quý, trình độ náo nhiệt có thể so với lễ hoa đăng.

"Công tử, đông châu của ta được mua giá cao từ nước láng giềng, ngài nhìn màu sắc, nhìn độ lớn nhỏ..."

"Đông châu của ngươi tính cái gì, gương đồng của ta mới là hiếm lạ, đưa cho nữ quyến trong nhà mới có mặt mũi"...

Trong tiếng náo nhiệt, có vài tên công tử tay cầm quạt đi tới.

Nhóm thương hộ nhìn thấy nhóm người này liền thay đổi sắc mặt.

Xui xẻo, sao lại là mấy tên ăn chơi trác táng này.

Một thiếu niên mặc áo dài gấm vóc màu xanh lơ uể oải: "Hàng hoá một năm không bằng một năm, đều là những thứ không thú vị, không thú vị, thật không thú vị!"

Thiếu niên áo trắng đi cùng không nói chuyện, đột nhiên dừng chân nhìn vào một tấm da hổ.

Người bán thức thời lấy ra cười nói: "Công tử thật có ánh mắt, tấm da hổ này là do ta mang từ Tuy Châu về, da hổ hoàn chỉnh, xử lý không có một chút hương vị nào"

Tiêu Tử Hiện cầm ở trong tay, mở ra nhìn thì đúng thật là cực kỳ hoàn chỉnh, cũng không có mùi hôi của da.

Móc ra một tấm ngân phiếu 500 lượng đưa qua.

"Ta muốn"

Tiêu Tử Hiện cầm lấy tấm da hổ, đoàn người tiếp tục đi đến phía trước.

Thiếu niên áo xanh khó hiểu: "Tử Hiện, ngươi mua da hổ làm gì?"

Tiêu Tử Hiên im lặng một lúc mới nói: "Tặng cho phụ vương của ta"

Những người khác nghe hắn nói vậy đều im lặng.

Tuy bọn họ là những tên ăn chơi trác táng, nhưng bọn họ biết sở dĩ mình có thể không kiêng nể gì mà tồn tại...

Là dựa vào vương gia chiến thần và các tướng sĩ!

"Vương gia nhất định sẽ tỉnh lại!" Có một thiếu niên nghiêm túc nói.

Vinh thân vương là thần hộ mệnh của Đại Việt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng ngã xuống.

Tiêu Tử Hiện cong khóe miệng: "Ừ"

Nếu phụ vương thật sự tỉnh lại thì tốt rồi.

Sau khi đi dạo xong, Tiêu Tử Hiện mang theo gã sai vặt về phủ.

Lập tức đi tới chính viện.

"Đưa tấm da hổ cho ta" Tiêu Tử Hiện nói, từ trong tay gã sai vặt cầm lấy tấm da hổ rồi đi vào trong viện.

Khi qua cửa suýt nữa đụng vào người.

Người bước nhanh mà đến là thế tử Tiêu Chấp của Vinh thân vương.

Thiếu niên có dáng người cao lớn, đôi mắt đen như mực, diện mạo cực kỳ tuấn tú.

Chỉ là trên mặt thỉnh thoảng hiện lên nét hung dữ, nhìn qua liền biết không phải người tốt.

"Đại ca" Tiêu Tử Hiện thấy hắn liền đứng thẳng người.

Tiêu Chấp gật đầu.

Kỳ quái chính là hắn cũng không rời đi như ngày thường mà lại đứng ở tại chỗ, ánh mắt đen tối.

Hương vị này là...

Trong lòng Tiêu Tử Hiện căng thẳng, lúng ta lúng túng nói: "Đại, đại ca, ta có chỗ nào không đúng sao?"

"Ngươi lấy tấm da hổ này ở chỗ nào?" Tiêu Chấp hỏi.

Lưu Phong ở sau lưng hắn sợ ngây người.

Thế tử quan tâm đến chuyện dung tục này từ khi nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play