"Oa!" Thẩm Phúc Toàn khóc rống.

Thẩm Niệm cười như một người ác độc cảnh cáo nói: "Bà nội, miệng của ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút, nếu không ta lo là ta sẽ không khống chế được tay mình nha"

"Cháu trai thân yêu của ngươi có thể khỏe mạnh trưởng thành hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi nha"

"Chắc ngươi cũng biết sức lực của ta rất lớn, nếu ta không cẩn thận đánh Thẩm Phúc Toàn thành tàn tật thì lúc đó ngươi cũng đừng trách ta nha"

Cao Nguyệt Hồng vốn dĩ đang xem diễn, đột nhiên thấy nhi tử bị đánh liền thay đổi sắc mặt.

Oán hận đánh về phía Thẩm Niệm.

"Nhãi ranh, ngôi sao chổi, dám đánh nhi tử của ta, bà đây liều mạng với ngươi!!"

Thẩm Niệm nhàn nhạt nói: "Ngươi dám chạm vào ta một chút xem, sau này một khi ta thấy Thẩm Phúc Toàn thì sẽ đánh hắn một trận"

Cao Nguyệt Hồng cứng người giống như bị điểm huyệt,"..." Vậy sao được!!

"Không có thiên lý mà, cháu gái uy hiếp thím, sao ông trời lại không cho sét đánh chết thứ không hiếu thuận kia đi..."

Thẩm Niệm nhíu mày: "Ồn muốn chết"

Ánh mắt không vui liếc sang Thẩm Phúc Toàn, sau đó nhìn về phía Cao Nguyệt Hồng nói: "Tính tình của ta không tốt, không chịu nổi ầm ĩ, một khi bị làm ồn là sẽ muốn đánh người, tứ thẩm cũng không muốn nhìn nhi tử bị đánh đúng không"

Cao Nguyệt Hồng ấm ức muốn chết: "Sao ngươi không đánh người khác?"

Thẩm Niệm nhìn bà ta với vẻ ngươi có bệnh hay không: "Người làm ồn chính là ngươi, tại sao ta lại đánh người khác. Ngươi là người lớn không thể đánh, đương nhiên là đánh nhi tử của ngươi rồi"

Thẩm Tinh bội phục, nhỏ giọng nói với Thẩm Nhu: "Tỷ, Niệm Niệm tỷ thật là giỏi!"

Bà nội và tứ thẩm cũng không dám lên tiếng.

Tính tình của Thẩm Nhu nhu nhược, nhưng cũng kính nể người tài giỏi và độc lập, nghe vậy liền gật đầu.

Lưu thị thấy mọi người không nói chuyện, sau khi trở lại sân tam phòng liền nói với hai nữ nhi: "Tính tình của Niệm tỷ nhi quá hung dữ, làm việc có chút xúc động. Sao có thể đối xử với trưởng bối như vậy được chứ, các con không thể học theo nàng, cô nương có tính tình như vậy thì sau này sẽ khó tìm nhà chồng"

Thẩm Nhu mím môi nói: "Con đã biết"

Thẩm Tinh là ớt cay nhỏ, rất có chủ kiến: "Con không cảm thấy Niệm Niệm tỷ làm không đúng. Bà nội và tứ thẩm thường ngày luôn bắt nạt người, có thứ gì tốt đều để lại cho tứ thúc và ngũ thúc, đề phòng chúng ta như kẻ trộm, đều là người Thẩm gia, dựa vào cái gì mà bọn họ lại ức hiếp người như vậy?"

Cho nên Niệm Niệm tỷ không hề sai!

Lưu thị nhíu mày: "Nha đầu này, đều là người một nhà, sao lại so đo như vậy làm cái gì..."

Bà ta lại bắt đầu tẩy não, Thẩm Tam sợ hai nữ nhi bị vị nương tử không hiểu lý lẽ kia dạy hư, ông nói với Thẩm Nhu và Thẩm Tinh: "Nhu tỷ nhi, Tinh tỷ nhi, các con đi cho gà ăn đi"

Chờ hai nữ nhi rời đi, Thẩm Tam đi ra sân tiếp tục đan sọt.

Sức khỏe của ông không tốt, không làm được việc nặng nên chỉ có thể làm chút việc thủ công trợ cấp gia dụng.

-

Thẩm lão gia tử và lão ngũ Thẩm gia mỗi tháng trở về một lần.

Giờ Mùi, hai người về đến nhà.

Lão Cao thị vừa nhìn thấy Thẩm lão gia tử liền lập tức rơi nước mắt, ấm ức khóc to: "Lão nhân, cuối cùng ông cũng đã trở lại, nếu ông không trở lại thì bà lão như ta sẽ bị bắt nạt đến chết..."

Thẩm lão gia tử luôn biết rằng thê tử không phải người tốt, cũng không tin lời bà ta.

Ông ấy đổ chén nước uống xong mới nhàn nhạt nói: "Sao thế?"

Lão Cao thị vẫn luôn độc đoán, ông ấy chưa bao giờ thấy bà ta khóc chật vật như vậy.

"Là Thẩm Niệm, là ngôi sao chổi kia!" Lão Cao thị nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nha đầu chết tiệt kia muốn phản trời, nàng bất kính trưởng bối, không coi ai ra gì, làm trong nhà chướng khí mù mịt, căn bản chính là ngôi sao chổi vong ân phụ nghĩa ..."

Thẩm lão gia tử: "..." Những đặc trưng này không phải là đang nói bà sao?

Thẩm lão gia tử cảm thấy miệng thê tử quá độc, đen mặt răn dạy: "Được rồi, thu lại thành kiến của bà đi, Niệm tỷ nhi là một đứa bé tốt"

Thẩm lão nhị nói trong lòng Niệm tỷ nhi có ông ấy, dùng bạc đi săn mua cho ông một bao lá trà ngon.

Rõ ràng là một đứa bé tốt, là Cao thị quá khắc nghiệt!

Lão Cao thị cho rằng chỗ dựa đã trở lại, ai ngờ trở lại để đâm vào tim.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nam.

"Cô cô"

Lão Cao thị nghe âm thanh lập tức đứng dậy vui mừng đi ra ngoài.

Tới, tới, chỗ dựa lớn của bà ta đã tới!

"Đại ca, Khải ca nhi, các ngươi tới rồi" Lão Cao thị cười đón tiếp.

Thẩm lão gia tử nhìn thấy đại cữu tử và cháu trai nhà mẹ đẻ của vợ già thì liếc mắt nhìn lão Cao thị, ánh mắt trầm xuống.

Thẩm lão ngũ đi lên đỡ lấy cánh tay đại cữu vào phòng, nào là lấy đệm, nào là pha trà.

Giọng điệu của hắn ta thân thiết: "Đại cữu, đại biểu ca, sao các ngươi lại tới đây, ta đang muốn ngày mai đi thăm các ngươi đấy"

Cao lão gia tử xoa đầu cháu ngoại, đau lòng nói: "Sao Quang Diệu lại gầy như thế"

Nói xong còn bất mãn nhìn về phía lão Cao thị: "Ngươi quản gia như thế nào vậy? Quang Diệu là hy vọng của Thẩm gia, không có sức khỏe tốt thì sao có thể làm nên chuyện lớn?"

Lão Cao thị ra vẻ ấm ức: "Đại ca, sao ta có thể không muốn, nhưng trong lòng lão muội có nỗi khổ"

"A?" Trong lòng Cao lão gia tử rõ rành rành, nhưng lại giả vờ khó hiểu: "Vì sao?"

Lão Cao thị dụi mắt: "Còn có thể vì sao, trong nhà ba huynh đệ lão đại không bò ra từ bụng ta nên luôn có tâm tư riêng, ta bảo bọn họ giao chút tiền gia dụng mà bọn họ không những không muốn, còn xem ta như trộm cướp ..."

Phanh!

Cao lão gia tử tức giận đập cái bàn, nhìn về phía Thẩm lão gia tử như muốn hỏi tội.

"Muội phu, ngươi xem, Ngưng Hương và ngươi đã là phu thê mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại lại bị con cháu không cho mặt mũi, người làm chủ gia đình như ngươi có phải quá vô dụng rồi không ..."

Ông ta bưng ra cái giá, còn mắng Thẩm lão gia tử như khi còn trẻ.

Thẩm lão gia tử tốt xấu cũng là người có nửa chức quan, nghe được lời này lập tức nổi giận.

Nhạc phụ là ân sư của ông ấy nên ông ấy vẫn luôn tôn trọng người Cao gia.

Nhưng đây không phải là lý do bọn họ kiêu ngạo không xem ai ra gì.

Đặc biệt là tay đại cữu ca càng duỗi càng dài, càng thêm không có đúng mực.

Tâm trạng của Thẩm lão gia tử không tốt, trên mặt cũng tỏ ra không vui.

"... Lão đại, lão nhị và lão tam nhà ta đều tốt! Tiền mà lão ngũ và Phúc Toàn đi học đều là do bọn họ kiếm ra. Vì lão ngũ và Phúc Toàn, Hiệt ca nhi và Càn ca nhi còn không biết cổng thư viện có hình dạng gì..."

Lão gia tử càng nghĩ càng giận: "Muốn nói ấm ức thì chẳng lẽ mấy người lão đại không ấm ức sao? Bọn họ cũng chưa kêu khổ, Cao thị, bà lấy mặt mũi đâu ra để kêu oan hả"

Ông giận dữ đứng lên, mặt âm trầm trách mắng: "Hôm nay đừng nói đại cữu ca tới, cho dù nhạc phụ tới thì ta vẫn nói câu kia, cái nhà này không nợ Cao Ngưng Hương"

Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Cao lão gia tử ỷ vào chính mình là người đọc sách, dạy ra vài tú tài liền thích dạy dỗ người khác.

Giống như không ngờ muội phu vẫn luôn tôn trọng mình thế nhưng sẽ phản bác lại, ông ta tức giận đến mức mặt mày xanh mét.

Bên ngoài cửa có một hình bóng hiện lên, sau đó nhanh chóng biến mất ở chính phòng.

Khi Thẩm Khôn trở lại nhị phòng, trong miệng luôn ngân nga vài giai điệu.

Ha hả, thật đúng là trò hay!

Đây là ở ác gặp ác.

Thẩm lão gia tử đột nhiên biến thành kẻ ác: "!!!"

"Thẩm Khôn, đệ rơi vào hố phân sao, sao lại chậm chạp như vậy, nếu đệ lại cọ xát thêm một lúc thì ta và Niệm Niệm đã lắp tủ và bàn xong rồi đấy" Thẩm Càn trừng mắt nhìn Thẩm Khôn.

Thẩm Khôn không chút nào để ý khi bị đại ca mắng, đi qua nói nhỏ tình huống vừa rồi.

"Nhị ca!" Thẩm Niệm cau mày, không tán đồng nhìn nhị ca.

Thẩm Khôn có chút hoảng hỏi: "Sao, sao?"

"Sao huynh đi nghe lén góc tường lại không gọi ta" Thẩm Niệm lên án.

Thật quá đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play