Ăn cơm xong, Thẩm Hạnh Hoa đi đến Thẩm gia.
Lý Tú Nương nhìn thấy cô nương trong thôn tới tìm Niệm tỷ nhi nhà mình thì vui vẻ hỏi: "Hạnh Hoa, sao lại tới đây?"
Thẩm Hạnh Hoa cười tủm tỉm nói: "Thím, cháu tới tìm Niệm Niệm"
"Tìm Niệm tỷ nhi à, Niệm tỷ nhi ở sân sau, cháu đi vào đi"
Thẩm Hạnh Hoa đáp lại, sau đó đi nhanh đến sân sau.
Thẩm Niệm vừa làm xong ba hộp keo lô hội, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại: "Sao ngươi lại tới đây?"
"..." Thẩm Hạnh Hoa vốn đang muốn nói thịt rắn ăn rất ngon liền chuyển chủ đề: "Lúc nãy không phải đã nói rồi sao, ta tới mua keo lô hội"
"Tới thật đúng lúc" Thẩm Niệm ném một cái hộp tới.
Thẩm Hạnh Hoa vội đưa tay nhận lấy, chỉ là mặt nàng ấy đen lại: "Cẩn thận một chút chứ, nếu ném rơi trên mặt thì phải làm sao bây giờ?"
Nói xong cẩn thận cầm ở trong tay, mở ra ngửi một chút: "Còn rất thơm"
Thẩm Niệm xua tay: "Không sao"
Chờ đầu xuân còn có thể làm rất nhiều thứ đấy.
Tuy rằng nàng không có văn hóa nhưng không phải cái gì cũng không biết, ngược lại nàng còn biết rất nhiều thứ.
Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt Thẩm Niệm đột nhiên trầm xuống, cả người phóng ra khí lạnh.
Thẩm Hạnh Hoa chờ mong hỏi: "Ý gì? Ngươi còn biết làm thứ tốt hơn sao?"
"Không có gì" Thẩm Niệm nghĩ đến một số việc, tâm trạng bị ảnh hưởng nên cũng không muốn nói nhiều, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi về đi"
Thẩm Hạnh Hoa không nghĩ nhiều, đưa tiền xong liền về nhà.
Thẩm Niệm trở lại phòng sau đó nằm lên giường, đầu óc rối bời lộn xộn.
Rất nhiều hình ảnh nhanh chóng hiện lên.
"Vì sao lại phản bội căn cứ, phản bội dì Tần? Dì Tần không phải là chị gái ruột của ngươi sao, tại sao ngươi lại nhẫn tâm để một mình nàng đối mặt với cả đàn tang thi?"
"Vì sao?" Nữ nhân cho dù ở mạt thế nhưng vẫn xinh đẹp như cũ cười ra tiếng: "... Ngươi hỏi ta vì sao ư? Ta cũng muốn hỏi vì sao!"
Nói ra câu cuối cùng, giọng điệu đột nhiên sắc bén, tràn ngập hận thù.
"Tần Uyển vì một nam nhân như vậy mà muốn chết, thật sự làm người phiền chán"
"Không phải nàng muốn đi theo nam nhân kia sao, ta thành toàn cho nàng thì có gì sai?"
"Từ sau khi nam nhân kia chết, nàng điên rồi, ở lại thế giới này chỉ là một khối thể xác, ngươi cho rằng nếu nàng không muốn chết thì sẽ trốn không thoát sao?"
Nói xong lời cuối, nữ nhân gục đầu xuống, đè nén sự đau đớn chợt lóe qua trong mắt.
Nhưng khi ngẩng đầu, lại khôi phục thành vẻ lạnh băng như ngày thường.
"Tần Uyển xem ngươi là con gái, mọi chuyện sắp xếp thỏa đáng, nhưng ở chỗ ta thì ngươi không phải là gì cả, ngươi muốn học những thứ vô dụng kia thì cứ học, không muốn học thì cũng tuỳ ngươi, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt đi"
"... Có thể sống sốt ở trong thế giới ăn người này không thì phải xem bản lĩnh của ngươi"...
Thẩm Niệm nhớ tới chuyện cũ, tâm trạng của nàng đã bị ảnh hưởng, cho nên cả đêm không ngủ tốt.
Lúc thì mơ thấy dì Tần dịu dàng, lúc thì mơ thấy đàn tang thi dữ tợn ghê tởm kia, lúc thì lại mơ thấy nàng bị thú biến dị bắt được ném xuống không trung ...
Bên kia, Thẩm Hạnh Hoa vừa về đến nhà liền đi rửa mặt, sau đó lấy keo lô hội ra bôi một lớp hơi mỏng.
Trên mặt mát lạnh, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều, khóe miệng nàng ấy nhếch lên cao, càng tin tưởng về hũ keo lô hội này.
Hiệu quả đã được xác minh vào sáng hôm sau.
"Hạnh Hoa, mặt của con đã lành rồi!" Nương của Hạnh Hoa nhìn chằm chằm mặt Thẩm Hạnh Hoa khen ngợi: "Dù sau cũng vẫn còn trẻ, thân thể khôi phục nhanh cũng đúng"
"Đâu phải là do thân thể khôi phục nhanh, rõ ràng là do hũ keo lô hội con mua" Thẩm Hạnh Hoa khom lưng soi mặt mình trong chậu nước rửa mặt, vui sướng đưa tay lên sờ mặt.
"Keo lô hội gì?" Nương của Hạnh Hoa dừng lại hỏi.
Thẩm Hạnh Hoa có chút chột dạ, nàng ấy chưa nói với ai chuyện mình tìm Thẩm Niệm mua keo lô hội.
"... Con mua ở chỗ Thẩm Niệm" Nàng ấp úng nói.
"Thẩm Niệm?" Nương của Hạnh Hoa nghe vậy thì nhăn mày.
"Không phải con nói Thẩm Niệm rất xứng với cái tên ngôi sao chổi sao, sao lại chơi chung với nàng rồi, hơn nữa nha đầu kia lấy keo lô hội gì đó từ đâu ra? Con cũng không sợ dùng hỏng mặt..."
Nói xong, trong lòng liền dâng lên cảm giác nghĩ mà sợ.
Thẩm Hạnh Hoa lại rất tin tưởng Thẩm Niệm: "Không sao, Niệm Niệm cũng dùng thứ này, chẳng lẽ nàng còn hại chính mình sao?!"
"..." Phụ nhân kia tức giận trừng nàng ấy một cái, nghi hoặc nói: "Chơi thân với nha đầu kia từ khi nào thế?"
Trước kia không phải cũng chán ghét nha đầu Thẩm Niệm kia giống như người trong thôn sao.
"Ngày hôm qua nha" Thẩm Hạnh Hoa nói một cách tự nhiên, nói xong còn đưa mặt của mình tới gần nương: "Nương, nương xem mặt con có phải mềm mịn hơn không?"
Nương của Hạnh Hoa nhìn kỹ: "Ôi đúng vậy, nhìn mềm mịn hơn rất nhiều, nha đầu Thẩm Niệm kia thật là có chút tài năng, con mua loại keo kia tốn bao nhiêu?"
Hỏi như vậy hiển nhiên cũng đã động lòng.
Thêm một thời gian nữa trời sẽ trở lạnh, gió thổi làm mặt vừa khô vừa đau rát.
Nếu như loại keo Thẩm Niệm làm không đắt thì bà ấy cũng muốn mua một hộp.
"Là keo lô hội!" Thẩm Hạnh Hoa sửa đúng, sau đó mới nói: "Một hộp 10 văn"
"Đắt như vậy à?" Nương của Hạnh Hoa nhíu mày, lập tức thay đổi suy nghĩ.
Sau khi mặt của Thẩm Hạnh Hoa khỏi liền không đeo khăn vải nữa.
Những cô nương bị ong đốt chưa lành gặp được nàng ấy đều rất tò mò.
"Hạnh Hoa, ngươi đang dùng loại cao gì đó của Thẩm Niệm sao?"
Thẩm Hạnh Hoa lại lần nữa sửa đúng: "Không phải cao, là keo lô hội!"
"Thôi được rồi, keo lô hội" Một cô nương nhìn mặt Thẩm Hạnh Hoa, đôi mắt tỏa sáng nói: "Thật đúng là có hiệu quả, ngươi mua một hộp bao nhiêu?"
"10 văn" Thẩm Hạnh Hoa tiết kiệm được một ít tiền mừng tuổi xa hoa mà nói.
"Đắt như vậy sao, đã có thể mua được một cân thịt rồi, nương ta nhất định sẽ không mua, thôi, dù sao mặt của ta cũng đã sắp lành, mặc kệ nó vậy"
Thẩm Hạnh Hoa muốn nói không phải nhà Thẩm Niệm đã bồi thường cho nhà bọn họ 10 văn sao, nhưng nghĩ đến không phải cha nương nào cũng thấu hiểu giống như cha nương nhà mình, vì vậy liền chuyển đề tài sang chuyện khác.
Hai ngày sau.
Sáng sớm, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ở trên đường lớn.
Thẩm Nhị đánh xe, Lý Tú Nương và Thẩm Niệm ngồi ở trong xe ngựa.
Trong xe được bố trí đơn giản, bỏ một cái đệm mềm và gối dựa.
Thẩm Niệm lười nhác dựa vào, chậm rãi ăn từng miếng bánh nhìn rất thích ý.
Lý Tú Nương lại có chút lo lắng.