"Niệm tỷ nhi, nương nghe nói muốn nhập học thì phải thi, Mãn ca nhi chưa từng được đi học, nếu như không đậu thì phải làm sao?"

Lão đại lão nhị đều học chữ ở nhà, chưa từng được đi học đường, đây là lần đầu tiên bà và tướng công đưa con mình đi trường học, cho nên có chút thấp thỏm.

Thẩm Nhị ở bên ngoài xe ngựa nghe được lời này nói to: "Sợ gì chứ, Mãn ca nhi nhà chúng ta thông minh như vậy, trường học không nhận là tổn thất của bọn họ"

Thẩm Niệm rất thích người nhà tự tin như vậy, phủi vụn bánh trên tay rồi bình tĩnh nói: "Cha nói rất đúng, nếu không được thì con mời tiên sinh về dạy cho Mãn ca nhi, tốt hơn việc tranh giành nhau một vị tiên sinh cùng với một đám người ở trường học"

Chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều là việc nhỏ!

Lý Tú Nương chọc nhẹ cái trán của nàng, buồn cười nói: "Sao lại nói xa hoa như vậy, tiên sinh dễ mời như vậy sao?"

Thẩm Niệm lắc đầu; "Chỉ cần bỏ tiền đúng chỗ, chuyện gì cũng có thể thương lượng"

Thẩm Nhị: "..." Thật đúng là có đạo lý!

Đến trong huyện rồi đi gửi xe ngựa, ba người cùng nhau đi đến thư viện.

Thịch thịch thịch!

Thẩm Nhị đi lên gõ cửa.

Một gã sai vặt mở cửa, đánh giá người Thẩm gia một chút rồi hỏi: "Tìm ai?"

Thẩm Nhị tiến lên cười nói: "Trong nhà có một đứa nhỏ muốn xin vào học nên chúng ta muốn thăm phu tử thư viện, làm phiền tiểu ca bẩm báo một tiếng"

Gã sai vặt nhìn người Thẩm gia mặc quần áo vải bố, bĩu môi: "Phu tử nhà ta không nhận học sinh, các ngươi đi đi"

Thẩm Nhị nhìn thấy ánh mắt đối phương khinh thường, trong lòng không thoải mái: "Gã sai vặt như ngươi bị sao thế, ngươi không hỏi thì sao biết phu tử nhà ngươi không nhận học sinh?"

Gã sai vặt kia không đáp, mắt trợn trắng: "Phu tử nhà ta nhận học sinh một tháng thu 2 lượng bạc, các ngươi có sao?"

Hắn ta đã gặp qua loại người này rất nhiều, cho rằng có vài đồng liền ghê gớm, thật ra thì sao, ha hả...

Thẩm Nhị: "Ngươi..."

Thẩm Niệm giữ chặt tay ông, liếc nhìn gã sai vặt một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, tuy cười nhưng khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ ra sự châm chọc.

"Cha, chó canh cửa là súc sinh cắn người thì chủ nhân sẽ là thứ gì tốt chứ, nếu Mãn ca nhi vào thư việc này học thì cha có thể yên tâm sao?"

Gã sai vặt nghe được lời này thì sắc mặt tái đi, tức giận nói: "Ngươi nói ai là súc sinh hả?"

Thẩm Niệm cười nhạt: "Ai đáp lại thì chính là nói người đó"

Nàng lười nói nhiều với những loại người này, ba người nhanh chóng rời khỏi thư viện kia.

"Haizz!" Thẩm Nhị thở dài, không phải ông ấy trách khuê nữ, mà là cảm thấy hoàn cảnh đọc sách hiện tại làm người khó hiểu.

Thư viện vốn nên là một nơi yên tĩnh.

Nhưng ở đây...

"Cha, thư viện này không được thì còn thư viện khác, chúng ta tìm từ từ là được" Thẩm Niệm an ủi.

Thẩm Nhị liếc mắt nhìn con gái một cái, không nhịn xuống nói: "Trong huyện chỉ có một thư viện"

Thẩm Niệm: "??!"

"Ngũ thúc cũng học ở thư viện này à?"

Thẩm Nhị gật đầu: "Đúng vậy"

"Chậc, chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa thi đậu tú tài" Thẩm Niệm chậc một tiếng rồi ngao ngán lắc đầu.

Thư viện này đang vội vàng gom tiền, làm gì có tâm tư dạy học và giáo dục?

Thẩm Ngũ nằm không cũng trúng đạn: "..." Ngươi nghĩ thi tú tài rất dễ sao?

Thẩm Nhị búng nhẹ lên đầu Thẩm Niệm một cái: "Dù gì cũng là thúc thúc của con, chừa cho người ta một chút mặt mũi đi"

"Cha, trước kia người không nói như vậy, người nói tứ phòng, ngũ phòng và chúng ta cách một tầng" Thẩm Niệm mở to mắt nhìn Thẩm Nhị.

Thẩm Nhị: "..."

Lý Tú Nương tức giận nắm tay Thẩm Nhị véo một cái: "Ai bảo ông nói bừa, nhìn xem Niệm tỷ nhi đã bị ông dạy hư rồi"

Sao lại dạy đứa nhỏ như vậy được!

Thẩm Nhị bị đau hít mạnh một cái, vẻ mặt vô tội.

Ông chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ con gái lại nhớ rõ như vậy.

"Nữ nhi có hư đâu, nữ nhi của ta rất ngoan đấy"

Tạm thời không tìm được thư viện khác, ba người đành phải đi đến tiệm lương thực trước.

Đang đi trên đường thì nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

"Người ở phía trước, mau tránh ra! Ngựa đã mất khống chế, đều mau tránh ra!!!"

Thẩm Niệm nghe được âm thanh vội kéo cha nương tránh ra.

Quay đầu nhìn lại thì thấy người lái xe rất quen mắt, hình như là người hầu của Trương viên ngoại.

Thanh niên kia đang cố gắng khống chế xe ngựa, gương mặt bởi vì quá sợ hãi mà trắng bệch.

Con phố này rất sầm uất, hai bên đường đều là các kệ để hàng xe đẩy bày quán, còn có vô số người đi đường.

Xe ngựa chạy như bay đấu đá lung tung, tiếng kêu rên và tiếng các loại đồ vật bị đâm vỡ, cực kỳ hỗn loạn...

Thẩm Nhị và Lý Tú Nương được Thẩm Niệm che chở nên hai người không bị ảnh hưởng đến.

Còn chưa thoát khỏi kinh hồn, chỉ thấy cả người Thẩm Niệm nhoáng lên sau đó xông ra ngoài.

"Niệm tỷ nhi ——" Thẩm Nhị khiếp sợ hét to.

Đang muốn nhào lên trước giữ chặt Thẩm Niệm thì phịch một tiếng, xe đẩy bên cạnh bị đâm bay, suýt nữa đã rơi trúng người ông.

Chỉ trong giây lát mà Thẩm Niệm đã ngồi xuống trên lưng ngựa.

Con ngựa kia cảm nhận được nên càng thêm táo bạo, chân đưa lên trời thật cao.

"A!!" Người xung quanh hoảng sợ hét to, sợ tới mức không dám nhìn.

Thẩm Nhị và Lý Tú Nương đều bị dọa sợ, đầu óc trống rỗng.

"Nữ nhi!" Thẩm Nhị hét to.

"Cha, ngươi đừng tới đây, con sẽ không sao" Thẩm Niệm không hề quay đầu nói một câu.

Nàng không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh ngồi ở trên lưng ngựa rồi dùng dị năng trấn an con ngựa đang điên cuồng dưới thân mình.

Con ngựa cảm nhận được hơi thở thoải mái tràn vào toàn thân...

Mọi người chỉ thấy con ngựa như muốn điên cuồng vào giây tiếp theo dần dần dịu ngoan.

Thẩm Niệm vừa lòng cười, đánh nhẹ vào lưng nó một cái: "Thật ngoan"

Xe ngựa dừng lại, người đi đường cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đều cùng vỗ tay.

"Cô nương giỏi lắm!"

"Giỏi hơn cả nam nhân"

"Vừa rồi quá nguy hiểm..."

"Cũng may có cô nương này, nếu không bọn nhỏ phía trước liền thảm"...

Thẩm Nhị và Lý Tú Nương lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới.

"Niệm tỷ nhi, con không sao chứ?" Lý Tú Nương lo lắng đánh giá Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nghe vậy lắc đầu: "Không sao, con vẫn ổn"

Tim Thẩm Nhị đập điên cuồng, ông nghĩ lại mà sợ.

Đây là lần đầu tiên ông lạnh mặt dạy dỗ Thẩm Niệm: "Niệm tỷ nhi, con không biết làm vậy sẽ rất nguy hiểm sao?"

Thẩm Niệm ngây ngẩn cả người.

Nàng ở mạt thế đã quen cô độc, nàng cũng đã quên hiện tại chính mình không phải lẻ loi một mình.

"... Cha, con biết sai rồi" Thẩm Niệm cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play