Cam thảo trong nhà đã được nàng dùng dị năng hệ mộc xử lý qua một lần, cho ăn lâu dài thì ngựa không chỉ thông minh mà còn cường tráng.
Cho ngựa ăn xong, Thẩm Niệm vừa xoay người liền thấy Mãn ca nhi ngồi xổm trên mặt đất viết vẽ.
"Mãn ca nhi, đệ đang vẽ gì thế?" Nàng ngồi xuống bên cạnh Mãn ca nhi.
Mãn ca nhi mím môi ngẩng đầu nhìn nàng, giống như có chút ngượng ngùng mà nói: "... Đệ đang luyện chữ"
Tổ tiên Thẩm gia vinh quang đã từng sinh ra rất nhiều người tài giỏi, đời đời đều hy vọng khôi phục vinh quang của tổ tiên.
Mà đọc sách là con đường duy nhất, cho nên con cháu Thẩm gia đều có thể biết được vài chữ ...
Trừ bỏ một người ngoài như Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm dựng thẳng ngón tay cái lên, thật lòng khen ngợi: "Mãn ca nhi thật giỏi!"
Nàng khen quá trắng ra làm tai Mãn ca nhi đỏ lên, nhưng cậu bé vẫn cố gắng trầm ổn nói: "Tạm được, còn cần phải cố gắng thêm"
Thẩm Niệm cảm thấy đứa nhỏ này nhỏ mà lanh, cười nói: "Ăn bánh táo đỏ không?"
Mãn ca nhi dừng một chút, gật đầu: "Ăn"
Thẩm Niệm vào nhà lấy hai khối bánh táo chia cho đệ đệ một khối.
Bánh táo tự làm thơm nồng mùi táo, độ ngọt vừa phải, ăn vào trong miệng để lại dư vị, không hổ là cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất trong huyện.
Thẩm Niệm cắn vài miếng liền ăn xong khối bánh táo to bằng bàn tay, dặn dò Mãn ca nhi tự chơi, sau đó đi ra hậu viện làm keo lô hội.
Thẩm Phúc Toàn vừa tan học về nhà, khi đi qua sân nhị phòng liền thấy Thẩm Mãn đang ăn bánh ngọt.
Trong mắt cậu ta hiện lên vẻ giận dữ, bước vào sân, không nói hai lời liền đoạt bánh trong tay Mãn ca nhi ném xuống đất, còn dẫm mạnh lên mấy cái.
"Thẩm Mãn, ai cho ngươi bánh ngọt, ngươi mà cũng xứng ăn bánh sao, đây là ngươi trộm ở nơi nào? Thứ ăn trộm không biết xấu hổ!"
Mãn ca nhi đau lòng bánh ngọt tỷ tỷ mua, lại tự dưng bị oan uổng thì mặt tức giận đến đỏ bừng: "Ta không phải kẻ trộm, bánh là do a tỷ mua"
Thẩm Phúc Toàn ở Thẩm gia có lão Cao thị che chở, nuôi dưỡng thành tính cách ngang ngược.
Nghe Mãn ca nhi phản bác, cậu ta liền duỗi tay đẩy cậu bé.
Đông! Thẩm Mãn mất thăng bằng ngã trên mặt đất.
Thẩm Phúc Toàn: "Ta nói ngươi là trộm thì ngươi chính là trộm, nhị phòng các ngươi đều là ngôi sao chổi, một tên trộm cả đời sẽ không có tiền đồ..."
"Tên trộm mà cũng muốn đi đọc sách ư, có ta ở đây thì ngươi đừng có nằm mơ đến chuyện đó!"
Mãn ca nhi tức giận, bò dậy từ trên mặt đất duỗi tay ôm lấy Thẩm Phúc Toàn, sau đó nhìn ra sân sau nhà mình gào lên.
"A tỷ, Thẩm Phúc Toàn bắt nạt đệ——"
Giọng nói lảnh lót, có lực xuyên thấu.
Thẩm Phúc Toàn nhớ tới Thẩm Niệm hung dữ thì sợ tới mức hai chân run lên, muốn đẩy Thẩm Mãn ra để thoát khỏi nơi này.
Ai ngờ Thẩm Mãn là người mang thù, cậu bé dùng hết sức lực của mình kéo cậu ta lại...
Thẩm Phúc Toàn hoảng hốt, dùng khuỷu tay đánh lên lưng Thẩm Mãn.
"Nhãi ranh, ngươi buông ta ra, không buông tay thì ta sẽ đánh chết ngươi, mau buông tay, quỷ xui xẻo nhà ngươi buông ra!!"
Nói một câu liền đánh một chút, nôn nóng đến mức sắp khóc.
Mãn ca nhi là đứa nhỏ cố chấp, đặc biệt rất cố chấp, bị đánh đến trắng mặt nhưng vẫn không buông tay.
Thẩm Niệm nghe được âm thanh vội vàng chạy ra, vừa đến gần liền thấy đệ đệ nhà mình đang bị người ta đánh.
Nàng đi qua cầm chặt cánh tay Thẩm Phúc Toàn đang đánh người.
"Tìm chết!"
Thẩm Phúc Toàn chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A ——"
Thẩm Niệm tát lên lưng Thẩm Phúc Toàn một cái, sắc mặt hờ hững đá bay đứa nhỏ hư kia, sau đó nhìn về phía Mãn ca nhi: "Không sao chứ?"
Mãn ca nhi lắc đầu, sau đó mách lẻo: "Thẩm Phúc Toàn đoạt bánh của đệ, còn nói đệ là ăn trộm, nói cả đời này đệ không có tiền đồ"
Thẩm Niệm ném qua một ánh mắt lạnh lẽo.
Thẩm Phúc Toàn đau lưng đau mông, muốn gào khóc nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Niệm lại không dám hé răng, ấp úng nói: "Ta..."
"Từ khi nào người nói hươu nói vượn, bắt nạt kẻ yếu lại biến thành người có tiền đồ" Giọng điệu của Thẩm Niệm mang theo châm chọc nói: "Vậy ngươi thật đúng là có tiền đồ"
Thẩm Phúc Toàn không phải đứa bé ba tuổi, tất nhiên có thể nghe ra nàng đang châm chọc, cậu ta giận mà không dám nói gì, sau đó cất bước bỏ chạy.
Đúng lúc này, Thẩm Nhị và những người khác đã trở lại.
Thẩm Nhị: "Sao Phúc Toàn lại tới đây?"
Mãn ca nhi ngồi xổm xuống nhặt bánh táo bị dẫm nát ở trên mặt đất, nghe vậy ngẩng đầu bĩu môi: "Cậu ta đoạt bánh của con, còn đánh chửi con"
Thẩm Khôn là người nóng tính, nghe được lời này lập tức vén tay áo lên: "Thẩm Phúc Toàn lại tới tìm đánh à, ta đi tìm nó tính sổ"
"Đứng lại!" Thẩm Nhị gọi hắn: "Đừng xúc động"
Người nam nhân có vẻ bề ngoài lương thiện lúc này trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm nói: "Mấy ngày nay lão thái thái đang nén giận, hiện tại con đánh tới cửa không phải như sói lao vào hang hổ sao"
"Nhẫn nhịn trước, chờ thêm mấy ngày nữa, nên dạy dỗ như thế nào thì dạy"
Thẩm Khôn giận dỗi hừ lạnh một tiếng: "Hừ! May cho thằng nhóc kia"
Thẩm Càn xoa đầu Mãn ca nhi: "Không sao chứ?"
"... Không sao" Mãn ca nhi nhăn khuôn mặt nhỏ, mang khối bánh đã bị dẫm bẩn đi cho gà ăn.
Thẩm Khôn đi qua ôm lấy vai đệ đệ, nói nhỏ ở bên tai cậu bé: "Có phải đang tức giận không? Đừng giận nữa, buổi tối nhị ca mang đệ đi trùm bao tải Thẩm Phúc Toàn cho đệ hết giận"
Thẩm Mãn nghe vậy sáng mắt lên: "Nhị ca thật tốt!"
Khoé miệng Thẩm Niệm khẽ nhếch lên khi nhìn một màn này.
-
Thẩm Tinh đưa thịt rắn xong còn nhân tiện gây ấn tượng tốt thay cho Thẩm Niệm, gặp người liền nói Niệm Niệm tỷ dũng cảm như thế nào, cứu người thoát khỏi rắn, lại hào phóng chia thịt rắn cho mọi người.
Những người khác tạm thời không nói, nhưng những nhà được chia thịt đều thay đổi cách nhìn về Thẩm Niệm.
Cô nương kia thật đúng là có chút xui xẻo, nhưng là một người tốt không tham lam!
Thịt rắn rất thơm, hầm canh càng tuyệt hơn, mùi hương bay tới làm hàng xóm thèm thuồng.
Có một số đứa nhỏ không hiểu chuyện bị thèm tới khóc lóc ầm ĩ, sau đó bị người lớn trong nhà đánh.
"Ăn ăn ăn, ai không muốn ăn thịt, muốn ăn thịt thì đi tìm cha con đi"
"Dám ăn thịt rắn, không sợ bị độc chết sao!!"
"Nương, thơm quá, hít..."
Có một số người lớn cũng thèm, thật sự không chịu nổi liền bưng cơm ra sân hoặc đến trước cửa người làm thịt ngửi mùi hương kia ăn kèm với cơm.
Hâm mộ!