Lúc này tiểu cô nương sợ tới mức mặt trắng mặt bệch không dám khóc lóc, cả người cũng không dám động đậy.
Thẩm Niệm nhặt lên một cục đá sắc nhọn nhắm chuẩn và ném mạnh vào bảy tấc của con rắn.
"Tê!" Con rắn đen đau đến mức vặn vẹo, nhưng nó vẫn chưa chết.
Thẩm Niệm thấy con rắn này vẫn chưa chết, nàng lại ném đến khi nó chết tươi.
Nàng đưa lưng về phía đám người Thẩm Hạnh Hoa, bóng dáng thiếu nữ gầy yếu nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng an toàn.
Cô nương ngồi dưới đất sợ hãi và ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Thẩm Niệm, trong lòng nàng ấy vô cùng phức tạp.
Thẩm Niệm cầm con rắn đã chết lên cười nói: "Tinh tỷ nhi, đêm nay mời ngươi ăn thịt rắn"
Cô nương ở nông thôn không sợ này sợ kia như các tiểu thư trong thành, Thẩm Tinh vừa nghe nói có thịt ăn liền vui sướng nói: "Được nha! Cảm ơn Niệm Niệm tỷ"
Thẩm Hạnh Hoa và những người khác thấy vậy cũng có chút hâm mộ.
Trong thôn đều không giàu có, phải dựa vào trời đất ăn cơm, nửa năm mới có một lần được ăn thịt.
Thẩm Niệm cảm nhận được những ánh mắt phía sau, dừng một chút rồi nói: "Rắn là mọi người gặp được, chúng ta chia đều"
Các cô nương sáng mắt lên: "Có phần của chúng ta sao?"
Thẩm Niệm: "Ừ"
Đều là các tiểu cô nương còn chưa cập kê, bọn họ vẫn là những người trong sáng và đáng yêu, làm gì có nhiều ý xấu độc ác.
Nghĩ đến trước đây các nàng cũng nói xấu về Thẩm Niệm, bọn họ đều áy náy đỏ mặt.
Thẩm Hạnh Hoa đỏ bừng mặt, ánh mắt chân thành nói: "Thẩm Niệm, ngươi thật tốt! Ta xin lỗi, ta... Trước kia là ta không biết, đã từng nói những lời không tốt về ngươi, thật xin lỗi"
Ăn ké chột dạ, những cô nương khác cũng mở miệng xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Thẩm Niệm"
"Ta xin lỗi ngươi nhé ..."
Thẩm Niệm ngẩn ra một lát, nói thẳng: "Về sau đừng như vậy là được"
Thấy nàng không so đo, đám người Thẩm Hạnh Hoa cũng cười.
Thẩm Tinh cảm thấy vui thay cho Thẩm Niệm, trên đường về thôn thì trong miệng luôn ngâm nga bài hát.
Nhóm cô nương tươi như hoa đi ở trên đường, cô nương dẫn đầu còn khiêng một con rắn đen rất lớn, nhìn rất bắt mắt.
Thẩm Hạnh Hoa vừa nhìn thấy ông nội nhà mình liền xách theo rổ chạy qua, vui sướng nói: "Ông nội, Niệm Niệm đánh được một con rắn, nàng nói chút nữa sẽ chia thịt cho chúng ta"
Thôn trưởng đánh giá mấy cô nương hỏi: "Các ngươi gặp rắn ở nơi nào, không bị làm sao chứ?"
"Không sao cả" Thẩm Hạnh Hoa xua tay: "Niệm Niệm rất giỏi, chỉ dùng hai cục đá mà đã đánh chết được con rắn kia"
Thôn trưởng: "..." Tại sao cháu gái lại có vẻ mặt kiêu ngạo là chuyện như thế nào?
"Không sao thì tốt, may mà Hạnh Hoa được Niệm tỷ nhi chăm sóc" Thôn trưởng cười ha hả nói, cảm thấy đây là một cô nương hào phóng.
Thẩm Niệm nhớ thương việc ăn thịt, chào hỏi một tiếng liền đi về nhà.
Còn chưa tới nhà đã gặp được Mãn ca nhi hồng đôi mắt:
"Mãn ca nhi làm sao vậy, bị người ta bắt nạt sao?" Trong mắt Thẩm Niệm hiện lên một tia không vui.
Mãn ca nhi liếc nhìn nàng, mím môi nói: "Không phải"
Đám tiểu tử đi theo phía sau cậu bé nhìn thấy trên vai Thẩm Niệm vác theo một rắn lớn liền gào to lên.
"Tỷ tỷ của Mãn ca nhi, con rắn này là do tỷ tỷ đánh được sao, tỷ tỷ thật là giỏi!"
"Sao tỷ tỷ lại dám đánh cả rắn, còn giỏi hơn cả ca ca của ta"
Thẩm Niệm đã nghe nhiều lời nịnh nọt nên chuyển đề tài hỏi: "Các ngươi biết Mãn ca nhi bị làm sao không?"
"Ta biết" Người nói chuyện chính là một đứa nhỏ trạc tuổi Mãn ca nhi.
Đứa nhỏ đi đến bên cạnh Thẩm Niệm, cậu bé liếc nhìn con rắn đen lớn trên vai nàng xong liền nâng lên khuôn mặt nhỏ đen tuyền nói: "Phúc Toàn đẩy Mãn ca nhi, còn nói sau này Mãn ca nhi chỉ có thể đi bến tàu khiêng hàng, cả đời này đừng hòng nghĩ đến việc làm người đọc sách"
Trong mắt Thẩm Niệm loé lên một tia lạnh lẽo.
Khi nhìn sang Mãn ca nhi lại là vẻ mặt dịu dàng.
"Không bị thương chứ?"
Đám trẻ con ở nông thôn đều chắc nịch, Mãn ca nhi lắc đầu: "Không có"
Chỉ là trên mông có hơi đau.
Nhưng cậu bé đã 5 tuổi rưỡi, không còn là một đứa bé 3 tuổi, đương nhiên sẽ không mách lẻo.
"Không đau thì khóc cái gì?" Thẩm Niệm nói xong liền duỗi tay xoa đầu Mãn ca nhi.
"Thẩm Phúc Toàn nói đệ chỉ có thể đi bến tàu khiêng hàng thì sau ngày đệ sẽ đi khiêng hàng sao? Đừng nghe thấy miệng cậu ta phun phân, còn không phải là đọc sách thôi sao, chúng ta cũng đọc sách"
Mãn ca nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết đọc sách rất tốn tiền, tuy rằng khát vọng nhưng vẫn lắc đầu nói: "Đọc sách rất tốn tiền, đệ không đọc"
Thẩm Niệm: "Đọc sách có thể tốn bao nhiêu chứ, muốn đi học thì cứ đi thôi"
Khát vọng đọc sách áp xuống bị bắt thành thục hiểu chuyện, trong mắt Thẩm Mãn ngập tràn những ngôi sao nhỏ nhìn nàng; "... Thật sự có thể chứ?"
"Còn có thể giả sao? Mấy ngày nữa đi trong huyện, tỷ mang đệ đi tìm trường học" Thẩm Niệm nói.
Trường học ở trong huyện nhất định tốt hơn trong thôn phải không...
Mãn ca nhi vừa chờ mong lại cảm thấy có chút không chân thật, khuôn mặt nhỏ hoảng hốt.
Trong khi Thẩm Niệm và Mãn ca nhi đang nói chuyện, những đứa khác lại đến gần sờ rắn.
"Mãn ca nhi, ngươi lại có thịt ăn, tỷ của ngươi thật là giỏi"
Mãn ca nhi lấy lại tinh thần, khẽ hếch cằm: "Ừ, tỷ của ta là giỏi nhất, a tỷ đi hái nấm cũng có thể săn được thịt, người lớn đều không làm được..."
Cho nên, a tỷ của ta mới không phải là ngôi sao chổi!!
Đám tiểu tử nghe vậy thì tràn ngập vẻ hâm mộ.
"Đúng vậy, a tỷ của ngươi còn giỏi hơn cả cha ta, Mãn ca nhi, a tỷ của ngươi còn thiếu đệ đệ không? Ta cũng muốn làm đệ đệ của a tỷ ngươi ..."
Vừa nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mãn tối sầm, cậu bé kéo tay Thẩm Niệm nhanh chóng bỏ chạy.
Muốn cướp a tỷ của cậu ư? Không có cửa đâu!
Thẩm Niệm về đến nhà liền bắt đầu xử lý thịt rắn, gan rắn để lại cho đại bá, cắt thịt rắn thành từng khúc nhỏ.
"Mãn ca nhi, đi gọi Tinh tỷ của đệ tới đây"
Một lát sau Thẩm Tinh liền tới.
"Làm xong nhanh như vậy sao!"
Thẩm Niệm liếc nhìn nàng một cái: "Cũng không phiền phức"
Thẩm Tinh co giật khóe miệng, một lúc sau đôi mắt mở to nói: "Gọi ta tới làm gì thế, tới chia thịt sao?"
"Của ngươi ở chỗ đó" Thẩm Niệm chỉ vào cái rổ bên cạnh, sau đó chỉ từng khúc thịt ở trước mặt: "Đây là của những người khác..."
"Để ta đi đưa" Thẩm Tinh dứt khoát nói.
Nói xong liền cầm theo thịt rời đi.
Thẩm Niệm nhìn theo bóng dáng nàng ấy đi ra ngoài, còn nàng đi đến chuồng ngựa cho ngựa ăn một chút cỏ khô.