Năm thứ tư sau khi tôi chết, Trần Kiến Dương hai mươi bốn tuổi, anh sắp tốt nghiệp rồi. 

Bài tốt nghiệp của anh đã được chuẩn bị từ vài tháng trước, nhưng mãi vẫn chưa hoàn thành. 

Vẽ núi vẽ biển, vẽ hoa vẽ cỏ. 

Tôi thấy bức tranh nào trông cũng đẹp, nhưng anh lại không hài lòng với bất kỳ bức nào. 

Có lẽ đây chính là nỗi khổ của người họa sĩ. 

Tôi cũng có nỗi khổ. 

Không biết vì lý do gì, tôi chỉ có thể ở bên cạnh Trần Kiến Dương.

Tôi rất muốn gặp ba mẹ mình. 

Nhưng Trần Kiến Dương lại bị mẹ tôi coi là thủ phạm gây ra cái chết của tôi, thậm chí cả cổng nhà họ Phương anh cũng không thể bước vào. 

Trong những ngày tôi phiền muộn, Trần Kiến Dương đã đưa ra một quyết định—— chính là đi đến nơi khác để tìm nguồn cảm hứng.

Anh đóng gói hành lý và lên đường đi đến vùng biên giới. 

Tuổi trẻ thật tuyệt, nói đi là có thể đi ngay. 

“Tu tu” tiếng của tàu hỏa vang lên, hai bên đường đều là những thảo nguyên bát ngát.

Trần Kiến Dương mang theo một đống dụng cụ vẽ lên cao nguyên. 

Chứng say độ cao không mấy dễ chịu, hai má của Trần Kiến Dương đều đỏ ửng, anh phải dùng oxy để có thể hít thở trong suốt cuộc hành trình. 

May thay tôi chỉ là một linh hồn, nếu không thì chắc chắn hai má tôi cũng sẽ đỏ ửng như anh. 

Trần Kiến Dương nhờ vào ý chí kiên cường của mình lại tiếp tục leo núi. 

Lên đến đỉnh núi, anh đổ một đống dụng cụ ra để vẽ tranh.

Tôi còn đang mải ngắm những con bò Tây Tạng, tự hỏi liệu chúng có nhìn thấy tôi không, thì quay lại đã thấy Trần Kiến Dương vẽ được một nửa bức tranh rồi.

Người ta thường bảo rằng, đôi khi cảm hứng giống như bị tiêu chảy, không cách nào có thể ngăn lại được. 

Đến khi mặt trời lặn sau núi, Trần Kiến Dương mới cẩn thận tháo bức tranh xuống. 

Tôi không hiểu về hội họa, chỉ đơn giản cảm thấy nó đẹp.

Nhìn từ xa, tôi thấy trong bức tranh có hai bóng người. 

Tôi chỉ vào bóng người ấy và hỏi anh:

- Đây là ai vậy?

Trần Kiến Dương không trả lời tôi. 

Tôi đã quên mất, anh chẳng thể nghe được mình nói. 

Tôi cẩn thận quan sát và đoán một trong hai bóng hình chính là Trần Kiến Dương. 

Trong lúc còn đang nghi hoặc, thì tôi nghe thấy anh nói: 

- Phương Viên Viên à, anh đã đưa em đến ngắm núi tuyết rồi. 

Hóa ra người còn lại chính là tôi. 

Ngắm núi tuyết là một ước mơ từ lâu rồi. 

Khi đó tôi cùng Trần Kiến Dương đã hẹn nhau, sau khi vào đại học sẽ cùng nhau đi ngắm núi tuyết một lần. 

Giờ đây, khi đã ngắm được núi tuyết thì trong tôi đã bớt đi một chút tiếc nuối rồi. 

Mỗi ước mơ của tôi, Trần Kiến Dương đều ghi nhớ. 

Trên đường trở về, Trần Kiến Dương đã nhận được một cuộc gọi từ mẹ anh. 

Mẹ anh bảo: 

- Ba mẹ Viên Viên vừa mới sinh được một cô con gái, con có muốn đến thăm không?

Nhưng Trần Kiến Dương lại lạnh lùng đến đáng sợ bảo rằng:

- Không đi. 

Tôi, người đang hào hứng bỗng nhiên chết lặng. 

Tại sao Trần Kiến Dương lại không vui, tôi không thể hiểu nổi. 

Tôi là con một, trước khi mất luôn lo lắng rằng sau này sẽ không ai chăm sóc cho ba mẹ. 

Ba mẹ tôi hiện tại vẫn chưa tính là già, việc sinh thêm một đứa con cũng vẫn kịp. 

Điều này chứng tỏ họ đã bắt đầu bước ra khỏi nỗi đau rồi. 

Bọn họ đã bước ra khỏi cái bóng mà Phương Viên Viên để lại. 

Đáng lẽ nên là một điều đáng mừng chứ nhỉ. 

Nhưng Trần Kiến Dương lại không vui.

Về đến nhà, anh ngồi ngẩn ngơ nhìn khung ảnh trên đầu giường:

- Phương Viên Viên à, ba mẹ em vừa sinh đứa con thứ hai đấy.

Tôi gật đầu bảo:

- Điều này em biết rồi. 

Anh lại nói thêm: 

- Phương Viên Viên à, liệu bọn họ có quên em không? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tôi nghe xong sững sờ. 

Làm một linh hồn suốt bấy nhiêu năm, tôi thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. 

Tôi trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra câu trả lời: 

- Không đâu. 

Trần Kiến Dương ôm khung ảnh, rồi chui vào trong chăn bông, giọng nói ấm ức:

- Phương Viên Viên à, anh sẽ không quên em đâu. 

Tôi nhẹ nhàng bay đến rồi nằm cạnh anh. 

Tôi nghĩ “quên cũng chẳng sao”.

Tôi không muốn trở thành gánh nặng của ai cả. 

Những mâu thuẫn trong lòng tan biến, có lẽ Trần Kiến Dương nên yêu thêm lần nữa. 

Có sự đồng hành sẽ không còn chìm đắm trong nỗi đau của cái chết. 

Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngọn núi hùng vĩ, đỉnh núi phủ đầy một lớp trắng xóa. 

Sương mù huyền ảo, sinh mệnh tự do. 

Trần Kiến Dương à, anh giống như một cánh chim, bay đến ngọn núi của riêng mình. 

Thế nên, hãy quên em đi Trần Kiến Dương à. 

Em sẽ tha thứ cho anh. 

Em nói thật đấy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play