Máy theo dõi nhịp tim đã ngừng hoạt động.
Tôi thì lơ lửng trên không trung, còn trên giường bệnh chính là cơ thể của tôi.
Có lẽ tôi đã thật sự chết rồi.
Chỉ có một mình Trần Kiến Dương ở bên cạnh mình.
Anh ôm lấy bàn tay tôi và ghìm chặt đầu vào chiếc chăn màu trắng, khóc đến nỗi không thể thở được.
Tôi giơ tay ra muốn chạm vào anh, nhưng tay lại xuyên thẳng qua người anh.
Giờ đây tôi mới nhận thức được rằng mình đã trở thành một linh hồn rồi.
Ba mẹ vội vã chạy đến, hai người phải dựa vào nhau thì mới có thể đứng vững được.
Tôi muốn quay trở về cơ thể của mình.
Nhưng tôi đã chết rồi, điều này sẽ khiến cho ba mẹ rất đau lòng.
Đáng tiếc là chẳng thể quay về được nữa.
Lễ tang không tổ chức quá lớn, thế nhưng Trần Kiến Dương cũng có mặt.
Cô gái trên di ảnh vẫn đang mỉm cười, nhưng tôi thì chẳng thể cười nổi nữa.
Ba mẹ chỉ có một mình tôi là con gái, họ sẽ phải làm sao đây?
Sinh nhật Trần Kiến Dương đã trở thành ngày giỗ của tôi, anh sẽ cảm thấy áy náy đến hết đời, phải làm sao bây giờ?
Tôi có thể làm gì đây? Tôi chẳng thể làm gì được cả.
Đã là linh hồn thì chẳng thể có nước mắt.
Tôi thậm chí còn không có chỗ để trút giận.
Có lẽ vì cái chết quá bất ngờ mà ba mẹ tôi đã đổ lỗi cho Trần Kiến Dương.
Mẹ nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đánh vào người anh, nhưng anh lại chẳng hề nhúc nhích, giống như một người gỗ vậy.
Mẹ bảo rằng:
- Đều tại cậu. Nếu như Viên Viên không đi mua bánh sinh nhật cho cậu, thì con bé đã không gặp phải chuyện này, đều do cậu cả!
Mẹ à, đừng đổ lỗi cho anh.
Tôi bay lơ lửng ở giữa mẹ và Trần Kiến Dương, cố gắng dùng cơ thể của mình để che chắn những lời nói sắc lẹm như dao. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng những lời nói sắc lẹm ấy lần lượt xuyên qua tôi, rồi từng câu từng chữ đâm vào người Trần Kiến Dương.
Rõ ràng chỉ vài tháng trước, mẹ còn nắm tay Trần Kiến Dương và nói rằng: “Con hãy chăm sóc cho Viên Viên thật tốt.”
Rõ ràng vài tháng trước, Trần Kiến Dương còn đang cùng tôi thảo luận về việc “mua quà gì cho mẹ”.
Rõ ràng mấy tháng trước, tôi và Trần Kiến Dương vẫn còn là một đôi thanh mai trúc mã khiến mọi người ngưỡng mộ.
Trần Kiến Dương xin lỗi mẹ tôi.
Thế nhưng Trần Kiến Dương, người từng thường xuyên đến nhà tôi ăn chực uống chực, giờ đây ngay cả cổng nhà họ Phương anh cũng không dám bước vào.
Cô gái mười chín tuổi, Phương Viên Viên giờ đây đã trở thành vết sẹo trong lòng Trần Kiến Dương.