Năm thứ ba sau khi tôi chết, Trần Kiến Dương hai mươi ba tuổi, anh tình cờ gặp được một cô gái. 

Thực ra trong ba năm này, anh đã tình cờ gặp không biết bao nhiêu cô gái. 

Nhưng tôi chỉ nhớ đến một  người duy nhất —— bởi vì cô ta giống tôi đến bất ngờ. 

Giống đến mức nào nhỉ?

Khi lần đầu tiên Trần Kiến Dương gặp cô ấy, anh đã vô tình gọi cô ta là Phương Viên Viên.

Tôi thì ở bên cạnh mắng anh: 

- Anh được lắm, ngay cả em mà anh cũng có thể nhầm!

Tên của cô ta không phải là Phương Viên Viên, mà là Lâm Di Gia. 

Số phận thật kỳ diệu, một lần tình cờ gặp nhau thì sẽ mở ra vô vàn cơ hội sau đó. 

Trần Kiến Dương luôn có những lần tình cờ gặp phải cô ta.

Ở một góc trong khuôn viên trường. 

Cuối cùng là ở trong thư viện, Lâm Di Gia đã xin số của Trần Kiến Dương. 

Sau đó tôi mới nhận ra, thì ra không phải là tình cờ, mà là có sự sắp đặt trước. 

Trần Kiến Dương im lặng không trả lời.

Tôi thấy Lâm Di Gia có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan cố đứng đó chờ một câu trả lời. 

Ngoài dự đoán của tôi, thì Trần Kiến Dương đã từ chối.

Lâm Di Gia càng gặp khó thì lại càng kiên trì, không biết từ đâu mà xin được số của anh, cô ta liên tục nhắn tin cho Trần Kiến Dương.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thỉnh thoảng anh cũng sẽ trả lời vài câu, nhưng ngữ điệu thì luôn mang vẻ từ chối. 

Suy cho cùng thì mọi thứ vẫn khác. 

Tôi biết, Lâm Di Gia là một người đặc biệt. 

Chỉ riêng về ngoại hình, thì cô ta đã nổi bật hơn hẳn. 

Tôi hy vọng Trần Kiến Dương có thể bước ra khỏi cái bóng mà tôi đã tạo ra, nhưng lại ích kỷ muốn anh mãi yêu mình.

Có người bảo rằng, sau khi chết thì linh hồn không biến mất và không đầu thai được là bởi vì còn nhiều điều vấn vương. 

Tôi đã làm một “linh hồn” suốt ba năm rồi. 

Nỗi vấn vương của tôi có lẽ là không thể chăm sóc được cho ba mẹ, hoặc không thể ở bên Trần Kiến Dương.

ở đây có những người yêu thương tôi, làm sao tôi có thể nỡ rời xa chứ?

Trần Kiến Dương đã không chấp nhận Lâm Di Gia. 

Tối hôm đó, Lâm Di Gia đã hỏi anh: 

- Người con gái trong bảng tin của cậu là ai vậy?

Trần Kiến Dương nhìn đi ngắm nghía bức ảnh trong bảng tin, cuối cùng gõ ba chữ:

- Là bạn gái. 

Là người bạn gái, đã mất được ba năm của anh. 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Còn về lý do tại sao tôi lại lo lắng, thì tôi sẽ đổ lỗi cho sự ích kỷ của mình. 

Trần Kiến Dương lại lẩm bẩm trò chuyện với không khí. 

Anh nói: 

- Phương Viên Viên à, anh tưởng rằng em đã trở về rồi chứ.

Anh nói: 

- Phương Viên Viên à, không kẻ nào có thể thay thế được em. 

Anh nói: 

- Phương Viên Viên…anh rất nhớ em.

Anh nói:

- Phương Viên Viên, em có nghe thấy không? Anh rất nhớ em. 

Tôi nghe thấy rồi. 

Trần Kiến Dương à, em nghe thấy hết mọi thứ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play