[ZHIHU] NĂM TÔI MƯỜI CHÍN TUỔI

Chương 3


1 tuần


Năm thứ hai sau khi tôi chết, Trần Kiến Dương hai mươi hai tuổi, anh đã quay trở lại trường học. 

Mọi người hay bảo rằng lên đại học thì sẽ dễ thở hơn, tôi thì vừa mới cố gắng vượt qua năm cuối cấp, chuẩn bị vào đại học. Nhưng ai lại ngờ tôi về chầu ông vải như vậy chứ. 

Trần Kiến Dương có rất nhiều bạn bè, khi thấy anh trở lại thì mọi người đều qua chào hỏi anh.

Có một người bạn tóc nhuộm đỏ, rất thân quen, cậu ấy đã chơi với Trần Kiến Dương từ thời trung học, tên là Lâm Hoành. 

Mỗi lần gặp tôi, thì cậu ấy đều cười và bảo rằng:

- Đây không phải là mối tình đầu của Trần Kiến Dương hay sao?

Nhưng lần này, cậu ấy thậm chí còn không dám nhắc đến tên của tôi. 

Có những vết thương, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng thấy đau rồi. 

Lâm Hoành và Trần Kiến Dương trở thành một cặp song sinh dính liền nhau kể từ hồi trung học. 

Mắt thường cũng có thể thấy, rõ ràng tình trạng của Trần Kiến Dương đã tốt hơn rất nhiều. 

Sau này, khi Lâm Hoành có bạn gái nên cậu ấy ít khi cùng Trần Kiến Dương đi học nữa. 

Vào ngày 20 tháng 5, Lâm Hoành hớn hở chạy tới, giọng điệu cậu ấy đầy hào hứng:

- Trần Kiến Dương à, tôi với Đậu Đậu đi khu vui chơi, cậu có muốn đi không?

Đậu Đậu chính là bạn gái của Lâm Hoành. 

Nhưng Trần Kiến Dương lại sững sờ một lát, rồi lắc đầu và chỉ vào tấm bảng vẽ còn trắng trơn: 

- Không đi đâu, còn chưa vẽ xong. 

Lâm Hoành mắt liếc một cái tỏ thái độ rồi bảo: 

- Oke oke, biết là cậu thích học mà.

Trần Kiến Dương bị cậu ấy chọc cười, hai người bắt đầu tranh luận qua lại một cách vui vẻ.

Ánh mặt trời chiếu vào người Trần Kiến Dương, ngay cả từng sợi tóc cũng trở nên lấp lánh ánh sáng. 

Bất chợt tôi ngây người nhìn một lát. 

Quả nhiên là bạn trai mà tôi đã chọn, trông anh thật đẹp trai. 

Trần Kiến Dương quả thật rất đẹp trai, nếu không thì cũng không có nhiều người bất chấp vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của anh mà tới bắt chuyện. 

Chính vào một ngày bình thường như thế, một Trần Kiến Dương bình thường, lại bất ngờ sụp đổ trong đêm 20 tháng 5. 

Tôi trông thấy anh uống thuốc rồi nằm xuống, nên tôi cũng chợp mắt theo. 

Ai ngờ khoảng hai giờ sáng, trong cơn mơ màng, tôi thấy một sinh vật to lớn trên giường, vì sợ quá nên tôi cứ nghĩ mình gặp phải một người giống như mình. 

Không sai, ma cũng có thể sợ ma. 

Tôi nhìn kỹ hơn và phát hiện ra đó chính là Trần Kiến Dương.

Nửa đêm anh không ngủ thì làm gì nhỉ?

Tôi bay qua lại gần anh, muốn xem anh đang làm cái gì. 

Kết quả là phát hiện anh chỉ đang ngồi đó, lơ đãng nhìn về phía xa xăm. 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Anh không ngủ được, thì tôi cũng sẽ không ngủ, mà chỉ quanh quẩn bên cạnh anh.

Tóc anh dựng đứng lên, trông như một cái tổ chim. 

Tôi đưa tay lên định sờ vào, nhưng tay tôi lại trực tiếp xuyên qua đầu anh—— giống như một cảnh trong anime. 

Mỗi khi tôi đưa tay ra, đầu Trần Kiến Dương lại mọc ra một bàn tay. 

Tôi đang chơi rất vui vẻ thì đột nhiên đầu Trần Kiến Dương lại cúi xuống. 

Nó chôn mình giữa hai đầu gối, tiếng nấc nghẹn ngào vọng lại, khe khẽ nhưng đầy nỗi buồn. 

Tôi ngây người rụt tay lại. trái tim như bị đè nén theo từng tiếng nấc, đau đớn. 

Trần Kiến Dương à, em không nghịch đầu anh nữa, anh đừng khóc mà. 

Ngay cả một người để an ui, anh cũng không có. 

Chắc chắn anh đang nhớ đến chuyện ở khu vui chơi rồi. 

Chúng tôi đã thành một đôi khi ở khu vui chơi. 

Trần Kiến Dương mười chín tuổi, sau khi thi tốt nghiệp đã kéo tôi đến khu vui chơi. 

Hôm ấy tôi còn đang mặc đồng phục, vội vã đi cùng anh. 

Sau khi xuống tàu lượn, mặt mày tôi tái mét nhưng anh lại bảo: 

- Phương Viên Viên, hai ta chụp một bức ảnh nhé, hiện tại trông em rất trắng đó. 

Tôi lườm một cái, nhưng anh lại cười phá lên. 

Chúng tôi đứng dưới tàu lượn, ngớ ngớ ngẩn ngẩn giơ tay tạo dáng hình chữ V. 

Chụp ảnh xong, Trần Kiến Dương lại bắt đầu chơi xỏ. 

- Phương Viên Viên, anh thi xong rồi, có phải em định tặng anh một món quà phải không? 

Tôi hỏi anh:

- Anh muốn quà gì?

Thì bỗng nhiên anh im lặng. 

Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn, lại chạm phải ánh mắt của anh. 

Trong khu vui chơi ồn ào như vậy, nhưng anh lại nói rất nhỏ. 

- Phương Viên Viên, chúng ta hẹn hò đi. 

Dù anh nói rất nhỏ, thế mà tôi vẫn nghe thấy. 

Tôi trả lời: 

- Được thôi. 

Nếu biết trước như vậy, thì tôi đã không đồng ý với anh vào lúc đó. 

Anh khóc đến mức thương tâm như thế, như một món đồ dễ vỡ. 

Một chiếc búa mang tên “Phương Viên Viên” liên tục đập mạnh, khiến anh trở thành những mảng vụn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play