Vài ngày sau bữa tiệc.
Hiện tại, Từ Sinh mang theo quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nhưng vẫn xinh đẹp đến mức không giống người sống. Khoảng thời gian giảm xóc của cậu đã qua, hoàn toàn không thể nghe thấy người khác nói chuyện nữa, thế giới của cậu yên tĩnh đến lạ thường, vì vậy xúc cảm lạnh lẽo trên cơ thể khiến người ta hết sức rùng mình.
Vài luồng khí đen ngày càng đặc quánh như những dây leo, len lỏi giữa lớp chăn mỏng và chiếc áo sơ mi của cậu, giống như đang trêu đùa, hoặc nói đúng hơn là khiêu khích, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Thứ không rõ tên tuổi này càng ngày càng quá đáng, Từ Sinh không hiểu sao lại có cảm giác thứ này đang “giận dỗi”.
Nhưng cậu nhíu mày, chỉ coi mình là suy nghĩ nhiều, tiếp tục đấu trí đấu dũng với “Ngài”.
Trong thời gian đó, Từ Sinh đã hỏi Thần rất nhiều lần xem có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không, hoặc lựa chọn gọi hệ thống nhưng luôn không nhận được hồi âm, giống như đá chìm xuống biển. Cuối cùng, Từ Sinh chỉ có thể lựa chọn dùng cách của riêng mình để giải quyết vấn đề này. Cậu thực sự không muốn nửa đêm bị đánh thức bởi cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp kia.(App TYT)
Điều duy nhất đáng mừng có lẽ là Thần vẫn chưa có khả năng thực sự ra tay với Từ Sinh.
Mà Thần càng hù dọa, Từ Sinh càng muốn trốn thoát. Cuối cùng, chuyến đi đến chùa vốn nên diễn ra sau ba ngày, đã bị cậu dời lại đến hôm nay.
Lại một lần nữa bị hơi thở quen thuộc đánh thức, cậu khẽ “ưm” một tiếng.
Từ Sinh tháo chiếc máy trợ thính đã mất tác dụng ra khỏi tai, dừng lại một chút, cuối cùng cũng chọn mở cửa phòng, xách theo chiếc balo đựng vài vật dụng vệ sinh cá nhân đơn giản rồi bước ra ngoài.
Nếu nói bữa tiệc hôm đó có ảnh hưởng gì đến cậu thì e rằng chính là thái độ của mọi người đối với cậu.
Khi trở lại trường để thi, cậu thấy mọi người xung quanh nhìn cậu bằng ánh mắt vừa tò mò vừa phức tạp. Bản thân cậu thì vẫn thản nhiên nhưng những người khác không nhịn nổi, một lúc sau, người dẫn đầu run rẩy chạy đến nói với cậu:
“Xin lỗi… Ngôn Từ Sinh, hóa ra là tôi đã quá đáng. Cậu có thể tha thứ cho chúng tôi không?”
Vài người khác cũng đi theo phía sau, mặt cũng đỏ bừng vì xấu hổ, Từ Sinh không nghe rõ, chỉ có thể phán đoán sơ qua từ khẩu hình miệng, cuối cùng mới nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Những người đó như trút được gánh nặng, không còn cách nào khác, trước đây vì những lời đồn đại mà họ đã vô thức bắt đầu ghét bỏ một kẻ “luộm thuộm”, “đáng thương” như Từ Sinh nhưng không ngờ thực tế cậu lại tỏa sáng như vậy… Vẻ ngoài ôn hòa, dịu dàng đó, khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống trước mặt cậu xin lỗi.
Hơn nữa, mấy ngày nay bọn họ luôn cảm thấy bất an, đi đường bằng phẳng cũng có thể ngã nhào, cứ như trong lòng có một giọng nói luôn hù dọa, khiến họ suy sụp vì vận xui của mình, chỉ đến khi gặp Từ Sinh, ở trước mặt xin lỗi cậu, cảm giác đau khổ đó mới tiêu tan.
Hơn nữa, tin đồn gần đây Ngôn Kỳ cãi nhau với nhà họ Ngôn đã lan truyền khắp nơi, lúc này không ôm đùi Từ Sinh thì còn đợi đến bao giờ?
Từ Sinh đoán được phần nào suy nghĩ của họ nhưng cũng lười đôi co, chỉ xách theo tài liệu của mình rồi rời đi, nhìn vẻ mặt phức tạp của cô giáo từng mắng cậu là con trai riêng.
Cuối cùng, cô giáo kia cũng sợ hãi, dè dặt nói lời xin lỗi với Từ Sinh.
Lúc đó, Từ Sinh không tỏ rõ thái độ, chỉ cầm sách của mình rồi chậm rãi bước ra khỏi cửa.
…
Nghĩ đến đây, Từ Sinh vừa vặn bước đến phòng khách nhà họ Ngôn.
Cậu chỉ liếc nhìn căn biệt thự nguy nga, tráng lệ rồi thu hồi tầm mắt, nhìn quản gia bưng cho mình một tách trà nóng, cung kính nói với cậu: “Cậu chủ, hiện tại ông chủ vẫn chưa về, cậu có việc gì có thể đợi ông chủ về rồi nói sau.”
Từ Sinh xoa giữa mày, phán đoán lời nói của ông từ khẩu hình miệng, sau đó trúc trắc mở miệng: “Cháu đã xin tạm nghỉ học. Cháu muốn ra ngoài làm việc để giải khuây, không có chuyện gì đâu.”
Từ Sinh chỉ vào tai mình, nói đơn giản: “Không nghe thấy.”
Quản gia khựng lại, sau đó lấy giấy bút ra, viết nguệch ngoạc, rồi đặt tờ giấy trước mặt Từ Sinh:
“Cậu chủ, mấy ngày nay cậu cả và ông chủ đang cãi nhau. Hiện tại, ông chủ ra ngoài giải quyết những dị tượng mấy ngày nay, cậu cả nắm quyền kinh doanh ở công ty, nhưng… Theo tôi được biết, mục đích chuyến đi này của ông chủ là để chèn ép cậu cả.”
“Nếu cậu đồng ý ở lại nhà, cậu có thể cùng cậu cả xử lý công việc kinh doanh của gia đình. Đây là lời ông chủ dặn tôi nói với cậu…”
Ngay cả quản gia cũng không đứng về phía Ngôn Kỳ, lại tùy tiện nói tin tức này cho một đứa con riêng.
Từ Sinh khẽ “chậc” một tiếng, chẳng lẽ thụ chính Ngôn Kỳ đã chính thức bước vào chế độ bị mọi người ghét bỏ rồi sao?
“Cháu chỉ là một học sinh, hơn nữa cháu còn bị điếc nữa.” Từ Sinh cúi đầu, vì không nghe thấy nên giọng nói có chút yếu ớt: “Cháu phải đi rồi.”
Nói xong, Từ Sinh không định tiếp tục nói chuyện với quản gia nữa.
Xét cho cùng, cậu vốn không phải là người muốn “thành công” bằng cách nguyền rủa người khác.
Không muốn lật lọng, cậu còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Quản gia “aiz” mấy tiếng sau lưng cậu cũng không giữ được người, chỉ biết thở dài, nhìn Từ Sinh rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
*
Con đường lên núi Lũ Sơn gập ghềnh, xốc nảy, xuống tàu hỏa rồi lại chuyển sang xe buýt, khó khăn lắm mới đến được chân chùa.
Cả đêm qua Từ Sinh không ngủ ngon giấc, sau khi ra khỏi nhà họ Ngôn đã đi thẳng đến ga tàu, bơ vơ nơi đất khách quê người, căng thẳng ngồi suốt một buổi chiều, giờ đây đã kiệt sức trên xe buýt.
Cậu ngáp một cái nhỏ, hàng mi dài dính một ít nước mắt, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông vô cùng đáng thương giống như vừa bị bắt nạt tàn nhẫn vậy.
Cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, thật sự quá mệt mỏi, đặt đồng hồ báo thức rung sau mười phút.
Thật sự như bị ép điên, nói mê sảng. Từ Sinh nhẹ giọng cẩn thận xin tha đối với “Ngài” ở chỗ nào đó trong không khí: “Có thể để tôi nghỉ ngơi một chút được không? Đừng làm phiền tôi nữa…”
Lời oán trách mang theo chút buồn ngủ của cậu truyền đến tai sương đen lại giống như đang làm nũng.
Tâm trạng sương đen tốt hơn một chút, không còn thỉnh thoảng ghé sát vào tai cậu để trêu chọc nữa, mà quấn quanh người cậu, canh chừng người ngoài giúp cậu.
Mười phút sau, điện thoại của Từ Sinh rung lên.
Cậu xoa gò má trắng nõn của mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, thấy ngoài báo thức còn có vài tin nhắn Lục Nghiên Nghiên gửi đến.
[Chào cậu nha Từ Sinh, cậu sắp đến rồi phải không? Đến nơi thì nhắn tin cho số liên lạc này nhé, anh ấy đang đợi cậu ở cổng chùa đấy!]
[Cậu yên tâm, tôi đã nói với anh ấy rồi, anh ấy sẽ dùng ghi chú để nói chuyện với cậu. Nếu cậu có thể chất yếu dễ bị thứ gì đó bám vào người như tôi thì đến đó ở vài ngày, xin một viên ngọc linh, chắc chắn có thể thoát khỏi những thứ không tốt.]
Từ Sinh nghiêm túc trả lời “cảm ơn” cô, tắt điện thoại, quay đầu nhìn ngọn núi xanh mướt bên ngoài.
Cửa sổ kính phản chiếu cảnh tượng bên trong xe, chiếc xe buýt ồn ào náo nhiệt đối với Từ Sinh lại yên tĩnh đến lạ thường, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo xung quanh mình.
Không ngờ thứ kia lại có chút “nghe lời”, trong khoảng thời gian ngủ nông này không hề làm phiền Từ Sinh, những hành động của Thần mấy ngày nay khiến Từ Sinh cảm thấy Thần giống như một con sói đang cáu kỉnh, thích chơi đùa, thỉnh thoảng lại tỏ ra ngoan ngoãn như một chú chó.
Từ Sinh đưa tay, nhẹ nhàng sờ soạng chạm vào miệng vết thương ở khóe môi.
Thực sự có thể… Thoát khỏi sao?
…
Cậu không nghĩ ngợi thêm nữa.
Đến chốn thanh tịnh, yên bình như chùa chiền, thỉnh thoảng có thể thấy từng đàn chim chóc giật mình bay lên rồi lại đáp xuống giữa núi rừng. Cậu đi theo đoàn người, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã đến lưng chừng núi.
Từ Sinh nhắn tin cho số Lục Nghiên Nghiên đưa, quả nhiên, cậu thấy một người đàn ông có gương mặt đoan chính đang cầm điện thoại ở cổng, tiến về phía trước hai bước.
Cậu hơi khựng lại, còn chưa kịp vẫy tay, đã thấy người đàn ông kia sáng mắt lên, nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, cậu là Ngôn Từ Sinh phải không? Bạn gái tôi có nói với tôi về cậu, đừng lo lắng…”
“Ồ, suýt nữa thì tôi quên mất.” Người đàn ông đưa điện thoại qua, trên đó có ghi chú:
[Chào cậu, tôi là bạn trai của Lục Nghiên Nghiên, rất vui được gặp cậu. Vào trong với tôi nhé, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.]
Từ Sinh gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông không nói thêm lời nào, trực tiếp đi trước dẫn Từ Sinh vào trong, trên đường đi có không ít người mặc áo choàng xám giống anh, ai cũng mỉm cười chào hỏi thân thiện.
Đi thẳng đến chính điện trong cùng, một pho tượng có dung mạo từ bi được đặt ở giữa, mùi hương nhang thoang thoảng cùng ánh sáng ấm áp khiến người ta cảm thấy bình yên, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Trên chiếc bàn cổ kính bày biện lễ vật đơn giản, lư hương và bồ đoàn đặt phía trước. Nhìn theo hướng đó, một vị trụ trì đi ra từ phía sau, trông có vẻ đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẫn, vuốt chòm râu bạc trắng, chắp tay hành lễ với Từ Sinh.
Từ Sinh cũng lễ phép đáp lễ.
Cậu vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh mình, đoán chừng “thứ đó” chắc chắn không dám xuất hiện nữa, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.
Trụ trì trông rất ôn hòa, dễ gần, dùng bàn tay đầy sức lực vỗ nhẹ vào người bạn trai Lục Nghiên Nghiên, nói nhỏ bên tai anh vài câu.
Người đàn ông lập tức hiểu ý, chắp tay hành lễ với trụ trì, sau đó dùng ghi chú trên điện thoại nói với Từ Sinh:
[Trụ trì nói thể chất của cậu hơi yếu, đã sắp xếp cho cậu một phòng ngủ gần từ đường. Mặt trời sắp lặn rồi, không nên đi lại nhiều nữa, nên những việc khác đợi sáng mai sẽ nói với cậu.]
Đúng là Từ Sinh đang rất cần được ở gần nơi khiến người ta an tâm này hơn, không nhịn được gật đầu, vừa chắp tay hành lễ vừa nói: “Cảm ơn.”
Trụ trì ung dung bỏ đi, bạn trai Lục Nghiên Nghiên cung kính tiễn ông, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Từ Sinh, ý bảo cậu đi theo.
Từ Sinh hơi sững người, cảm giác thư thái trong lòng giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Cậu nhận ra, kể từ khi bước vào ngôi chùa này…
Thứ đó đã không còn xuất hiện nữa.
Ý nghĩ này khiến cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó đáp lại, bước theo anh.
Chỉ là, không ai nhìn thấy…
Khoảnh khắc mặt trời đỏ rực lặn xuống đường chân trời, ngọn lửa màu xám xanh và bầu trời màu cam giằng co, luồng khí đen ngập trời và ánh sáng vàng đối đầu.
Sương đen cuồn cuộn như rắn độc siết chặt lấy điểm yếu của ánh sáng vàng, sau đó tham lam hút lấy, khiến ánh sáng vàng yếu dần.
Trong từ đường, pho tượng từ bi bỗng nhiên nhíu mày, hào quang xung quanh tối đi vài phần, ánh mắt lo lắng dõi theo chàng trai vừa bước vào phòng ngủ.
Không thể thoát khỏi, không thể cứu vớt.