Từ Sinh khẽ giật mình, cậu hạ đầu ngón tay xuống, nhìn thấy vệt máu từ từ chảy xuống làn da trắng nõn.

Cậu vừa định lên tiếng, há mồm đã cảm thấy như đầu lưỡi bị cắn nhẹ một cái.

Giống như đang trừng phạt một chú mèo nhỏ, không hề đau, cũng chẳng hề chảy máu nhưng Từ Sinh lại cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo luồn vào, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cậu.

... Biến thái.

"Ưm..!" Mặt Từ Sinh trắng bệch, trong khoảnh khắc cậu không rõ là do nỗi sợ hãi mơ hồ không tên hay do đã chắc chắn với suy đoán trong lòng mà trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cậu cố gắng nở một nụ cười, đè nén trái tim đang đập loạn xạ của mình, nhanh chóng nói khẽ: "... Không sao, có lẽ tôi đã vô tình cắn phải."

Rõ ràng là do bên cạnh có "người".

Cũng không biết đã chọc giận Thần ở đâu, sao cứ bám riết lấy cậu không buông như vậy chứ.

Lục Nghiên Nghiên không hiểu vì sao, dường như cảm nhận được điều gì đó, cô nghi hoặc nhìn quanh một lượt nhưng thấy Từ Sinh không có ý định nói thêm chuyện gì, nên đành phải tiếp lời: "Ồ... Cậu không sao là tốt rồi nhưng mà tôi nghe bạn trai tôi có nói qua là…"

Từ Sinh lại không nhịn được kêu lên một tiếng "ưm".

Cậu rất chắc chắn rằng mình có thể cảm nhận được những luồng khí lạnh lẽo quấn quanh bên tai, cứ như đang trêu chọc một chú mèo nhỏ, lúc thì hôn hôn, lúc thì cọ cọ, vành tai dâng lên cảm giác nóng bỏng khác thường.(App TYT)

Hơi nước mờ nhạt đọng lại trong khóe mắt, Từ Sinh cố gắng kìm nén nhưng màu đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn lại càng thêm nổi bật.

Nhưng con người là một sinh vật có khả năng thích ứng rất mạnh mẽ, sau khi bị kẻ kì lạ này dọa vài lần, dù trong lòng có lo lắng hay sợ hãi đến đâu, vẻ mặt cậu cũng trở nên bình tĩnh, trông như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, Từ Sinh thề rằng nếu có cơ hội, cậu chắc sẽ cho con ma bên cạnh này một cú móc hàm.

Dường như nhìn thấy vẻ bực bội thoáng hiện trên khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo của chàng trai, đáng yêu giống như một chú mèo nhỏ yếu ớt trong nhà đang làm nũng.

Sương đen khẽ bật cười.

Sau đó, không biết có phải vì nghe thấy Lục Nghiên Nghiên nói mình có bạn trai hay không mà dường như tâm trạng ngài ấy tốt lên hẳn, vùi đầu vào cổ chàng trai cọ cọ.

Từ Sinh đau đầu nhưng để Lục Nghiên Nghiên không bị cuốn vào chuyện của mình, cậu đành tiếp tục hỏi: "Bạn trai cậu nói gì?"

Sự chú ý của Lục Nghiên Nghiên vừa bị phân tán đã nhanh chóng quay trở lại, cô tiếp tục nói: "Thật ra thể chất của tôi vốn rất yếu, vì tôi sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, nên tôi khá tin vào những thứ đó, bạn trai tôi đang tu hành ở chùa, anh ấy nói với tôi..."

Cô thần thần bí bí nói: "Gần đây rất bất ổn, có rất nhiều thứ đang lang thang bên ngoài nên phải cẩn thận."

Lục Nghiên Nghiên lấy viên ngọc bội đeo trên cổ ra, ngọt ngào nói: "Đây là do bạn trai tôi tặng, có thể bảo vệ tôi bình an, hahaha."

Từ Sinh biết thế giới này thật sự có những linh hồn và yêu ma quỷ quái đang phiêu dạt, vì vậy cậu chân thành nói: "Cẩn thận một chút vẫn hơn."

Sương đen lập tức không quậy phá nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cậu như một chú chó được chủ xoa đầu, ác cảm với Lục Nghiên Nghiên cũng tiêu tan phần nào.

Lục Nghiên Nghiên gật đầu, quay lại nghiêm túc nói: "Thật ra, tôi cảm thấy bầu không khí ở nhà họ Ngôn này cũng khiến tôi hơi bất an. Nếu cậu ở đây không thoải mái lắm, hay tinh thần hoảng hốt, hoặc cảm thấy có thứ gì đó đeo bám, cậu có thể đến chùa Lũ Sơn xem sao, bạn trai tôi đang ở đó, nếu cậu cần, tôi có thể cho cậu số điện thoại của anh ấy."

"Hahaha... Nói vậy có phải tôi giống mấy người tiếp thị quá không? Nhưng cậu yên tâm, bên đó họ thật sự có chút bản lĩnh đấy, có nhiều người ở thành phố A cũng đến đó."

Chùa miếu...

Từ Sinh hơi động lòng.

Không gì khác, nhiệm vụ chính của cậu đã hoàn thành, tiếp theo không có nội dung gì quá khó nhưng bây giờ bên cạnh lại có một con ma không biết nam hay nữ cứ bám theo cậu, dù cậu có gan đến đâu cũng không chịu nổi sự quấy phá này, dường như xung quanh có nhiều người như thế nhưng cũng không hề bị ảnh hưởng bởi thứ đó, cậu sợ rằng mình còn chưa kịp hoàn thành cốt truyện đã bị con ma này ám sát mất.

Sương đen lặng lẽ đứng sau lưng Từ Sinh.

Từ Sinh sờ mũi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Nghiên Nghiên vội vàng cắt ngang bầu không khí yên tĩnh giữa hai người: "Ôi trời ơi! Chúng ta nói chuyện sau đi, ra kia đợi trước đã, hình như mọi người đứng dậy hết rồi."

Lục Nghiên Nghiên không chỉ tốt bụng, mà dường như còn coi Từ Sinh ốm yếu, xinh đẹp, ngoan ngoãn này như em trai, cùng cậu đi về phía trung tâm sảnh tiệc.

Bữa tiệc hôm nay Ngôn Kỳ là nhân vật chính, ba Ngôn đứng sau cậu ấy. Một vòng người vây quanh hai người, hoặc là danh gia quyền quý, hoặc là bạn học cùng trường. Tóm lại, mọi người đều yên lặng đứng đó, chuẩn bị nghe cậu ấy phát biểu.

Ngôn Kỳ lên tiếng: "Chào mọi người, chào mừng mọi người đã đến, trước tiên xin giới thiệu với mọi người, đây là ba tôi, còn đây là chú Triệu."

Mặt mày ba Ngôn trông trầm tĩnh như nước, dù nghe thấy Ngôn Kỳ giới thiệu về mình nhưng vẫn chỉ nhẹ gật đầu. Người đàn ông được gọi là chú Triệu bên cạnh thì lại mỉm cười nhàn nhạt nhưng trông ông ấy có vẻ hơi mệt mỏi. Từ Sinh nhớ ra Ngôn Kỳ đã nói rằng ông ấy vẫn đang bị ốm.

Chú Triệu khẽ liếc nhìn xung quanh, ánh mắt hơi dừng lại, không biết vì sao, mặt ông ấy hơi tái đi.

Ngôn Kỳ không nhận ra điều này nên chỉ tiếp tục nói: "Trong năm mới, tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để tạo ra những sản phẩm tốt hơn, mong mọi người..."

"Được rồi!" Không biết vì sao ba Ngôn đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Ngôn Kỳ.

Ngôn Kỳ lạnh lùng quay đầu lại, thậm chí không thèm để ý đến ba Ngôn, tiếp tục nói: "Tôi sẽ hoàn thành tốt công việc của mình, đồng thời cũng sẽ phát triển những sản phẩm mới…"

Ba Ngôn tiến lên hai bước, mặt mày xanh mét, gần như nghiến răng ken két giật lấy micro từ tay cậu ấy, gằn từng chữ nói: "... Lời mày vừa hứa với tao, mày đã quên hết rồi sao? Mày có ý gì?"

Ngay cả người tai không tốt như Từ Sinh cũng có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện của hai người, bên dưới càng ồn ào hơn, những người quyền quý kia còn đỡ, ít nhất họ còn biết nhà họ Ngôn kinh doanh lĩnh vực nào. Còn những học sinh bình thường như Lục Nghiên Nghiên chỉ có thể sợ hãi nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Ngón tay Từ Sinh khẽ động đậy, không nhịn được lặng lẽ thở dài.

Không khí ngập tràn mùi thuốc súng, gần như chỉ cần một chút lửa là sẽ bùng cháy.

Ngôn Kỳ lạnh lùng nói: "Đây là sản nghiệp mà tự tay con vất vả gầy dựng nên, con không thể giao nó cho người khác, dù ba có nói gì đi nữa, cũng không thể."

Ba Ngôn gần như không nhịn được mà cãi nhau ngay tại chỗ: "Tao là ba mày! Tao là chủ nhà họ Ngôn, tao muốn làm gì thì mày phải làm theo, vốn khởi nghiệp của mày chẳng phải đều là do tao cho sao? Mày có tư cách gì mà ở đây vênh váo?"

"Còn nữa, tao không biết mày đã dùng cách nào để sai khiến bạn học của mày đánh chửi em trai mày." Mắt ba Ngôn đỏ ngầu, trông có vẻ đáng sợ, như thể bị thứ gì đó chiếm đoạt tâm trí.

"Tao nói cho mày biết, dù nó có thế nào đi nữa thì nó cũng là con trai của tao! Mày không phải là người duy nhất! Nếu mày dám không nghe lời tao thì cút ra ngoài, có rất nhiều người sẵn sàng nghe lời tao!"

Từ "em trai" này chắc là đang nói đến Từ Sinh, bản thân Từ Sinh cũng không nhịn được cau mày.

Lục Nghiên Nghiên bên cạnh Từ Sinh hít vào một ngụm khí lạnh, dường như không hiểu tại sao một bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp, sau khi nói vài câu lại thay đổi, trở nên cẩu huyết như thế, cô không nhịn được trợn tròn mắt, chọc chọc vào góc áo Từ Sinh: "... Từ Sinh, cậu biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Từ Sinh khẽ dừng động tác, lắc đầu. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng thật ra dựa vào cốt truyện cậu biết một chút.

Kể từ khi lời nguyền - Hay nói cách khác là sự xúi giục của kẻ có lòng ly gián phát huy tác dụng thì giữa ba Ngôn và Ngôn Kỳ đã tồn tại mâu thuẫn rất lớn, ông ta luôn muốn Ngôn Kỳ giao lại sản nghiệp trong tay cho mình nhưng bản thân Ngôn Kỳ thì không đồng ý.

Mâu thuẫn ngày càng gay gắt, cộng thêm lời nguyền của nguyên chủ pháo hôi đổ thêm dầu vào lửa... Cuối cùng đã dẫn đến việc Ngôn Kỳ bị "nhiều người ghét", bỏ nhà ra đi.

Nhưng theo lẽ thường, dù có cãi nhau đến đâu, cũng không nên làm ầm ĩ đến mức khó coi như thế trong bữa tiệc sinh nhật này nhưng ba Ngôn giống như bị điều khiển tâm trí, cứ bộc phát vô cớ như thế, khiến mọi người xung quanh xem như trò cười.

Chú Triệu đứng bên cạnh hai người cuối cùng cũng lên tiếng, trên mặt vẫn nở nụ cười, có vẻ hơi mệt mỏi nói: "Ôi chao anh Ngôn, còn cả tiểu Kỳ nữa, chúng ta có gì thì từ từ nói, giữa cha con làm gì có thù oán qua đêm chứ."

"Thế này, chú dẫn ba con đi, tiểu Kỳ, con dặn mọi người ăn uống thoải mái nhé." Chú Triệu cười tủm tỉm, giống như một kẻ khẩu phật tâm xà: "Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, hôm nay mọi người cứ ăn uống vui vẻ..."

Ba Ngôn bị ông ấy khoác vai kéo đi, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn, tròng mắt lồi ra, gân xanh trên trán nổi lên: "... Hôm nay tôi phải nói cho rõ ràng với thằng nhóc này, tao nói cho mày biết, tao không chỉ có mỗi mày là con trai, tao còn có con trai..!"

Mặt Ngôn Kỳ lạnh tanh, ánh mắt lướt qua ba Ngôn, rồi trượt xuống, nhìn thấy Từ Sinh trông nho nhã lịch sự nhưng cũng xinh đẹp ấm áp đang đứng sau mọi người.

Cậu ấy hết hứng thú, lạnh lùng nói: "Tôi đi đây, tôi cũng chẳng cần."

Chiếc micro bị ném xuống đất, phát ra tiếng động chói tai, những người xung quanh chơi thân với cậu ấy vội vàng chạy đến kéo cậu ấy lại, hiện trường vốn được bài trí rất tốt bỗng chốc trở nên như một trò hề, náo loạn cả lên.

Lục Nghiên Nghiên kinh ngạc đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng tan rã này không khỏi cau mày, cuối cùng cũng biết quay đầu lại, nhìn Từ Sinh đang cúi đầu.

Từ Sinh đang suy nghĩ về diễn biến tiếp theo của cốt truyện.

Cậu thực sự không muốn tiếp tục trở thành cọng rơm đè chết vai chính lắm, dù sao lời nguyền của cậu cũng đã thành công, hơn nữa hiện tại xem ra ba Ngôn rất muốn đón cậu về, thay đổi người được nhà họ Ngôn nâng đỡ thành cậu nhưng nói thật, cậu không muốn.

Dù sao cuối cùng lời nguyền bị bại lộ cũng sẽ bị nhân vật chính trả thù, đến lúc đó rồi tính.

Điều cậu muốn suy nghĩ và muốn giải quyết nhất lúc này, ngược lại là chuyện Lục Nghiên Nghiên đã nói với cậu, có thể đến chùa để giải xui.

Sương đen lặng lẽ đứng sau lưng Từ Sinh, tà linh vì cậu mà có cảm xúc và cảm giác đang dâng lên cơn thịnh nộ, uất ức và khó hiểu.

Thần nghe thấy Từ Sinh nói: "Cậu có thể cho tôi số điện thoại của ngôi chùa không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play