Một tiếng “ting” vang lên, chiếc điện thoại đặt trong ngăn kéo vang lên một cách tùy tiện.

Trong lớp học vốn không có một tiếng động thì âm thanh này khá gây chú ý, đặc biệt là khi chủ nhân của chiếc điện thoại ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên.

Mắt kính của cô giáo nghiêm khắc đứng trên bục giảng lóe lên ánh sáng lạnh lùng, sau khi nhìn một vòng thì gọi đích danh người đó không chút do dự:

"Ngôn Từ Sinh, em hãy trả lời câu hỏi này."

Đầu óc Từ Sinh mơ màng.

Cảnh quái dị trong mơ và sự chỉ dẫn, cơn đau thấu xương, năm giác quan dần dần mất đi... Toàn thân cậu lúc lạnh buốt lúc nóng hổi, khiến cậu mở mắt ra trong cơn mê man.

Có người đẩy cậu, cậu đứng dậy theo phản xạ.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, một nữ sinh tốt bụng bên cạnh đẩy cậu, vội vàng đưa cho cậu một mảnh giấy nguệch ngoạc:

[Giáo viên đang hỏi cậu cách viết paraphrase này, câu trả lời là:...]

Từ Sinh rất bối rối.

Cậu không biết mình đang ở đâu nhưng trong cơn mơ hồ nghe thấy cô giáo gọi mình trả lời câu hỏi.

Cô gái này có lòng tốt, trước hết thoát khỏi tình huống khó xử này chắc chắn không sai.

Từ Sinh cúi đầu xuống, ngay lúc định nói ra câu trả lời đó thì nhìn thấy cô giáo bước xuống bục giảng, dùng một tay giật lấy mảnh giấy trên bàn.

Cô giáo cười lạnh một tiếng, cảnh cáo bọn họ trước gương mặt tái nhợt của cô gái: "Không chịu nghe giảng trong giờ học, chỉ biết chơi điện thoại, tưởng rằng vào đại học là có thể tự do tự tại phải không? Ồ, tôi quên mất em là một đứa điếc!"(App TYT)

Trên gương mặt cô gái hiện lên vẻ nhục nhã nhưng rõ ràng không dám tranh cãi nhiều với cô giáo này, cúi đầu xuống.

Những người xung quanh phần lớn là học sinh nam, sau khi nghe thấy câu nói đó lập tức bùng nổ một tràng cười ồ, ánh mắt hả hê từ bốn phương tám hướng ập đến bao trùm lấy cậu.

"Cười chết mất... Đã xấu người còn lắm tật."

"Cùng họ nhưng khác mệnh, hội trưởng hội sinh viên Ngôn Kỳ của chúng ta khác hẳn cậu ta, người ta mới là công tử chính thống của nhà họ Ngôn, đâu giống như tên mạo danh này."

"Đúng vậy, cô gái đó giúp cậu ta làm gì chứ, không lẽ thích con riêng sao."

"Cái này cậu không hiểu rồi, biết đâu người ta thích kiểu này thì sao?"

Tiếng cười khẩy càng lúc càng to, công kích từ Từ Sinh lan sang cả cô gái vô tội kia.

Từ Sinh nhíu mày không để lộ dấu vết.

Cô giáo tiếp tục tiến lại gần cậu, giơ một tay gần chạm vào mũi cậu: "Tôi nói cho em biết, em dựa vào cái gì mà vào được đây em tự hiểu, nếu không có thế lực nhà họ Ngôn, em vốn không đủ tư cách vào trường này đâu, em còn dám chơi điện thoại trong giờ học, không trả lời được câu hỏi, quả không hổ danh là con của tiểu tam!"

Câu cuối cùng cô ta nói rất khẽ nhưng vì ghé sát tai Từ Sinh nên cậu lại nghe được.

Giây tiếp theo cô ta đập máy trợ thính của cậu xuống đất, tai Từ Sinh bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng nổ ồn ào hỗn loạn.

Từ Sinh mang vẻ mặt bình thản đứng yên tại chỗ.

"Cút ra ngoài!" Cô giáo quát lớn.

Từ Sinh khựng lại một chút.

Dưới ánh mắt của mọi người, cậu từ từ ngồi xổm xuống, mò mẫm nhặt máy trợ thính dưới đất lên, mỉm cười nhẹ nhàng trước ánh mắt lo lắng của cô gái, rồi lấy điện thoại và sách trong ngăn kéo, không ngoái đầu lại rời khỏi lớp học.

Âm thanh bên tai càng lúc càng mơ hồ, cậu biết thính lực của mình rất kém, không dám ở bên ngoài quá lâu, mặt mày tái nhợt trốn vào một buồng vệ sinh, Từ Sinh thầm gọi hai tiếng: "Hệ thống, hệ thống."

Từ lúc vào thế giới này hệ thống cứ như chết rồi vậy, cuối cùng cũng nhảy ra:

[Thân ái, tôi đây.]

Cuối cùng Từ Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng khác gì mấy cuốn tiểu thuyết "xuyên nhanh" tràn lan trên thị trường, Từ Sinh cũng là một người đến làm nhiệm vụ. Chẳng qua cậu có hơi đặc biệt, người khác làm nhiệm vụ luôn có bàn tay vàng, còn cậu phải đóng vai pháo hôi đáng thương độc ác, không có bàn tay vàng thì thôi đi, sau khi xuyên vào các tiểu thế giới, cậu còn bị mất ngẫu nhiên một trong năm giác quan, hoặc mắc một căn bệnh nan y kỳ quặc không thể trị nào đó.

Tuy nhiên, bản thân cậu vốn đã có thể trạng không tốt, uổng công có một khuôn mặt đẹp đến cực điểm nhưng lại bệnh tật đến mức đi một bước thở ba lần. Mục đích đến làm nhiệm vụ chỉ là để đổi lấy một ít điểm tích lũy, giúp cuộc sống ở thực tại của cậu có thể dễ chịu hơn một chút, nghĩ thế cũng không thiệt thòi lắm.

Từ cuộc đối thoại vừa rồi, cậu biết chắc lần này mình là một pháo hôi nhỏ bị khiếm thính rồi.

[Hệ thống, bây giờ có thể gửi cho tôi cốt truyện của tiểu thế giới lần này được không?]

Hệ thống nịnh bợ đáp: [Không vấn đề gì, xin ngài nhắm mắt lại, cảm nhận thử.]

Lập tức, Từ Sinh cảm thấy trong óc đau nhói, một đoạn ký ức không thuộc về mình ùa đến như thủy triều, cậu cũng nhanh chóng sắp xếp lại câu chuyện trong thời gian ngắn.

Tiểu thuyết này kể về một câu chuyện "hỏa táng tràng" vừa cẩu huyết vừa thông thường.

Thụ chính trong nguyên tác là thiếu gia chính thống của gia tộc hào môn, đáng tiếc gia tộc hào môn có quá nhiều tranh chấp, đứa con riêng của cha cậu ấy ở bên ngoài được đón về nhà khi còn đang học cấp ba, ban đầu cũng chưa có chuyện gì nhưng không ngờ đứa con riêng này lại dám ếm bùa vai chính thụ, khiến thụ chính không được người nhà yêu thích!

Thụ chính tuyệt vọng chán nản, chịu đựng đủ loại hành hạ trong nhà, cuối cùng quyết định bỏ nhà ra đi, khi lang thang bên ngoài, cậu ấy gặp được nhân vật chính công của câu chuyện này.

Nếu công chính và thụ chính hợp sức lại thì còn gì bằng? Hai người trở về trong vinh quang, đương nhiên âm mưu của đứa con riêng bị vạch trần, người trong gia tộc của thụ cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu hỏa táng tràng, lật đật cầu xin sự tha thứ của thụ chính.

Đứa con riêng với tư cách là kẻ chủ mưu, đương nhiên bị hành hạ trả thù một trận, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ đến chết.

Vai diễn của Từ Sinh chính là tên con riêng độc ác ngu xuẩn này.

Hệ thống bảo cậu, để tiện lợi cho nhiệm vụ, thì tên của pháo hôi này sẽ dùng trực tiếp họ của gia tộc hào môn ghép với tên thật của Từ Sinh.

Từ Sinh không có ý kiến gì, cậu chỉ trầm ngâm một lúc, không trách được, hiện giờ có lẽ vẫn đang ở giai đoạn đầu của cốt truyện, đứa con riêng vẫn chưa kịp nguyền rủa thụ chính, cũng chưa dùng hết tâm cơ để được gia tộc hào môn yêu thích, nên mới không được chào đón ở trường học và bị người ta khinh miệt như thế.

Nhìn vậy thì logic cũng khá hợp lý.

Một người bẩm sinh khiếm thính, phát hiện thân phận của mình là đứa con riêng không được chào đón, sau khi bị một đám người cười nhạo lăng mạ thì hắc hóa, chọn cách hạ cổ nguyền rủa nhân vật chính thụ được mọi người yêu thích...

Độ khó không lớn!

Từ Sinh nghĩ rằng cậu chắc chắn có thể diễn hoàn hảo vai diễn này!

Hệ thống cảm nhận được cậu đã tiếp nhận xong cốt truyện, liền vội vàng nói: [Thân ái à, mục tiêu của ngài chính là hoàn thiện câu chuyện, thúc đẩy cốt truyện phát triển, vì vậy trong quá trình diễn xuất của ngài, hệ thống sẽ không can thiệp vào, ngài cần phải tự mình khám phá và phát triển cốt truyện. Khi ngài cần, hãy mãnh liệt kêu gọi Thống, Thống sẽ xuất hiện ngay.]

Cũng có nghĩa là hoàn toàn dựa vào chính sức mình.

Từ Sinh am hiểu lòng người: [Được, hệ thống yên tâm. Chỉ là tôi muốn hỏi...]

Khi cậu vừa xuyên đến, vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói châm chọc mỉa mai của cô giáo đó với mình nhưng hệ thống lại nói vai diễn của cậu bị khiếm thính, tại sao vậy?

Hệ thống trả lời: [Hai ngày này là thời gian đệm cho ngài, sau khi ngài quen với cuộc sống ở thế giới này rồi, ngài sẽ hoàn toàn mất đi khả năng nghe, dù dùng bất kỳ biện pháp nào trong thế giới này cũng không thể phục hồi được, những thế giới sau cũng vậy.]

Từ Sinh gật đầu.

Hệ thống chuẩn bị chuồn: [Vậy, chúc ngài may mắn.]

Sau khi giọng nói máy móc của hệ thống biến mất khỏi tâm trí, tiếng nước nhỏ giọt như có như không ở bên ngoài không gian vang lên, khá mờ nhạt nhưng Từ Sinh vẫn rất trân trọng chút thính giác này.

Cậu giũ giũ những thứ vừa vội vã cầm xuống trong tay, kiểm tra lại máy trợ thính trong đó, mò mẫm một lúc, rồi lại đeo vào tai.

Tạm gác hai cuốn sách sang một bên không nói đến, thứ còn lại trong tay chính là "thủ phạm" vừa phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của cô giáo - Chiếc điện thoại.

Vì hệ thống sẽ không luôn đưa ra gợi ý và trợ giúp, cậu chỉ có thể tự mình khám phá và tìm hiểu thông tin, cậu cần phải biết một số kênh liên lạc của nguyên chủ.

Từ Sinh mở khóa bằng vân tay, quả nhiên, thấy trong mục tin nhắn có một tin nhắn từ một số điện thoại lạ gửi đến.

[Ba giờ chiều, cổng tây trường học. Sẽ có người đến đón cậu, không được có bất kỳ ý đồ bất chính nào.]

...!

Từ Sinh giật mình.

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, cốt truyện nguyền rủa này, sao lại đến nhanh như vậy?

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, thời gian trên đó đã đến hai giờ bốn mươi chiều, sắp đến giờ hẹn gặp mặt rồi.

Từ Sinh biết đây là nhiệm vụ đầu tiên của mình và rất có thể số điện thoại lạ đối diện này chính là tiểu boss đứng sau tiếp xúc với pháo hôi, cậu cũng không dám chậm trễ, vội vàng nắm chặt đồ trong tay chuẩn bị lén lút chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, khi đi đến cửa, cậu vô tình quay đầu nhìn vào gương.

Từ Sinh trước đây từng tò mò, cũng từng phiền não, làm thế nào mới có thể che giấu được khuôn mặt, dù sao thực tế và tiểu thuyết khác nhau, đeo kính râm và khẩu trang hoàn toàn không thể che giấu được vẻ đẹp bên ngoài, trừ khi cố tình trang điểm xấu xí.

Nhưng bây giờ cậu hơi sửng sốt.

Hóa ra... Thật sự có thể!

Đôi mắt vốn trong suốt long lanh như đá quý đã bị che khuất bởi mái tóc dày và xấu xí đến kỳ quặc, lại thêm một cặp kính gọng đen không độ, chiếc khẩu trang mềm mại che kín nửa mặt dưới, làn da vốn trắng sáng trong trẻo bị bôi một lớp gì đó đen sì, thêm vào đó là thân hình cong vẹo vì mặc cảm tự ti, quần áo cũ kỹ, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ bỏ qua gã không nổi bật này trong đám đông. ( truyện trên app tyt )

Từ Sinh lần đầu tiên cảm thấy mình... Thảm hại đến vậy.

Sờ sờ kiểu tóc kỳ lạ trên đầu, Từ Sinh cảm thấy mình đã tìm ra lý do tại sao nguyên chủ lại bị nhiều người trong trường chế nhạo như thế, cảm thấy khóc không ra nước mắt nhưng cậu không hiểu tại sao nguyên chủ lại muốn làm ra vẻ "hành xử khác người" như vậy.

Tuy nhiên cậu cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, phát triển cốt truyện quan trọng hơn.

Ba giờ chiều ở cổng tây trường học không có người nào, học sinh nên lên lớp thì lên lớp, nên ở ký túc xá thì ở ký túc xá, bảo vệ cũng đang ngủ gật trong phòng bảo vệ, Từ Sinh không do dự, nhanh chóng ra cổng, dừng lại ở cổng.

Trước cổng đỗ một chiếc xe van, sau khi cậu xuất hiện, nó bấm còi "bíp bíp" hai tiếng.

Từ Sinh rùng mình, chuẩn bị tiến lên.

Cửa sau mở ra.

Người lái xe rất im lặng, ghế phụ không có ai, Từ Sinh chỉ kịp nhìn thoáng qua đã bị người ở ghế sau thô lỗ kéo lên, đóng sầm cửa lại cái “bộp”, không khí không lưu thông tối tăm ẩm ướt, có mùi mốc, còn có mùi thuốc lá nồng nặc.

Không biết tại sao, Từ Sinh luôn cảm thấy còn có thứ gì khác trong chiếc xe van này, khiến cả người cậu cảm thấy không thoải mái.

Sức khỏe Từ Sinh vốn không tốt, ngửi thấy mùi này đã không nhịn được ho.

Bây giờ tuy đã khá hơn nhiều nhưng vẫn ho đến nỗi đôi mắt đẫm lệ, đuôi mắt đỏ hoe, dù bóng đen tóc mai chập chờn trước mắt, vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp của cậu.

Người ở ghế sau dừng lại một chút, giọng khàn khàn dường như bị thương, lạnh lùng hỏi: "Ngôn Từ Sinh?"

Từ Sinh vịn ghế xe chống đỡ cơ thể mình, miễn cưỡng đáp: "... Ừm."

Người đó tiếp tục nói: "Những điều cần chú ý đã nói với cậu trước đó cậu nhớ rõ hết chứ?"

"Có hai thứ cậu cần phải mang về, một thứ phải để bên cạnh cậu, thứ còn lại cậu phải đốt đi." Không đợi cậu trả lời, người đó nhanh chóng dặn dò một lượt: "Thứ để bên cạnh cậu thì cậu phải nhớ luôn mang theo bên mình, không được để bất kỳ người thứ ba nào nhìn thấy, hiểu chưa?"

Từ Sinh nén cơn ho trong ngực rồi gật đầu, sau đó cậu thấy người bịt mặt kia cẩn thận lấy ra hai thứ từ trong tay.

Một cái là tấm bùa chú thần bí, là thứ mà người đàn ông đó dặn cậu phải đốt đi, thứ còn lại chính là thứ anh ta nói không thể để người khác nhìn thấy...

Thứ đó, chỉ là một sợi tóc màu đen tuyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play