Thịnh Hạ không biết dì Lưu đã nói với gia đình như thế nào về quyết định phẫu thuật, tính cô vừa bình tĩnh lại vừa tỉnh táo, nhưng dù có bình tĩnh đến mấy thì cô vẫn mới ngoài hai mươi, việc chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ túi mật, chuyện đó vẫn ảnh hưởng đến tâm lý của cô — ít nhất là hôm nay cô đã không hoàn thành từ vựng tiếng anh của mình.

Vào thứ tư, đếm ngược ngày cuối cùng cho cuộc phẫu thuật của Thịnh Hạ, hai chuyện đã xảy ra trên tầng 18 của khu bệnh nội trú.

Chuyện đầu tiên là về dì Lưu.

Lần này gia đình họ đến rất nhiều người, Thịnh Hạ nhìn thấy chồng dì Lưu đã bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài trước đó, con trai bà, con dâu mặc đồ bà bầu còn chưa lộ bụng ra ngoài, ba người, sắc mặt đều khó coi.

“Không đời nào tôi đồng ý.” Chồng dì Lưu trước khi bước vào phòng bệnh đã đen mặt lại, “Phẫu thuật có rủi ro gì? Tại sao bác sĩ phải thuyết phục bà làm phẫu thuật, đó là vì bệnh viện của họ phải kiếm tiền! Bà mềm tai, mọi người nói cái gì cũng tin được.”

Giọng nói rất lớn, nhất là nói bệnh viện để kiếm tiền, suýt chút nữa gào ầm lên, hẳn là toàn bộ tầng nội trú đều đã nghe thấy.

Dì Lưu vừa tức giận vừa vội vàng, thân thể yếu ớt muốn đứng lên kéo chồng, chỉ có thể hung hăng vỗ vỗ ván giường bệnh ép giọng nói: “Ông vào đi! Vào đóng cửa lại nói nhỏ đi!”

Bà ấy đã đi nghe nhiều chuyện, điều bà ấy sợ nhất là bị đàm tiếu.

Nhưng người đàn ông của bà giống như đến đây gây sự, đứng ở cửa phòng bệnh cộc cằn hét lên: “Tôi không làm gì sai! Tôi làm gì phải hạ giọng? Cái bệnh viện hiểm độc này! Không thể chữa khỏi bệnh! Giờ thậm chí còn muốn kiếm tiền từ người sắp chết!”

Từ khi cho gia đình họ bước vào khu khám bệnh y tá đã bắt đầu đề phòng và đã định liên lạc với nhân viên bảo vệ.

Dì Lưu hai mắt đỏ hoe lo lắng, tức đến khô cả họng, “Vợ ông chưa chết mà đã tìm người phụ nữ khác thay ổ khóa trong nhà, ông đây vẫn gọi là không làm gì sai sao?

Gia đình dì Lưu sửng sốt.

Thịnh Hạ cũng sửng sốt.

Chỉ có dì Lưu ngồi trên giường thở hổn hển, cổ đỏ bầm.

“Tất cả vào đi!” Bà khàn khàn gầm lên, “Tôi chính là người sắp chết, mặt mũi cũng không muốn, đi chân trần không ngại mang giày, ông khỏe mạnh còn sống lâu, nếu không muốn bị người ta chọc vào lưng thì đóng cửa lại vào nói chuyện!”

“Bà…” Người đàn ông ở cửa rối rít hồi lâu, thực sự đi vào, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều, “Cái tên khốn kiếp lòng dạ đen tối nào nói nhảm với bà?”

Dì Lưu thở hổn hển, cười nhạo: “Cả đời tôi nói chuyện phiếm về người ta, trong tiểu khu nhà nào có tang lễ nhà nào có hôn sự tôi đều biết rõ, làm sao ngay cả người đàn ông của mình lừa gạt tôi cũng không biết chứ.”

Người đàn ông không nói lời nào.

Con dâu dì Lưu lén lút nhéo cánh tay của con trai dì Lưu, đứa con trai gầy gò của bà ngồi bên cạnh mới lắp bắp gọi mẹ.

Dì Lưu quay đầu nhìn hắn.

Ngày đó sau khi bất đồng, con trai bà không hề đến bệnh viện, hai ba ngày không gặp, dì Lưu cả người gầy đi trông thấy, cả người gầy trơ xương, trên khuôn mặt thấm đẫm vẻ u ám.

Con trai dì Lưu mạnh miệng, sau này một tiếng gọi mẹ không thể nói được.

“Muốn mua nhà của khu học chính phải không.” Dì Lưu cười thay, “Còn muốn mua một căn lớn đúng không.”

Con dâu dì Lưu đứng bên kia, không được tự nhiên cắt ngang: “Mẹ, những chuyện này mẹ đừng lo lắng, chỉ cần mau khỏe lại.”

“Mẹ sắp chết rồi.” Dì Lưu nhìn con dâu, “Bây giờ đừng lo lắng, con định khi mẹ xuống đất rồi mới báo mộng cho con sao?”

Con dâu này là con trai bà gặp mặt nửa năm trở lại đây, thật ra cũng khá tốt, so với con trai và chồng thì con dâu nhiều nhất chỉ là người thu xếp người ta đến mua nhà thôi.

“Tại sao lại muốn mua nhà.” Dì Lưu nghiêng người uống một hớp nước trong cốc, “Căn nhà hiện tại là mua trước khi hai đứa kết hôn, trên giấy chứng nhận tài sản không có tên con, cuối cùng cũng không đáng tin cậy. Bây giờ gả cho một người đàn ông không dễ dàng chút nào, mẹ chồng sắp đi, bố chồng lại bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc, sợ là con không nhận được gì, sau này con trai con với con phải chịu khổ rồi.”

“Mua nhà khu học là đúng.” Dì Lưu nói.

Mắt con trai dì Lưu sáng lên.

“Nhưng đem bán cửa hàng cùng căn nhà để mua căn nhà lớn hơn là không đúng.” Dì Lưu cũng không thèm nhìn con trai, nắm lấy tay con dâu, tiếp tục nói.

“Tiểu Dĩnh à, bây giờ bố chồng con là có người thèm muốn, là bởi vì trong tay ông ấy có tiền, tốt xấu gì thì ông ấy vẫn là chủ cửa hàng ăn. Ông ấy không có lương hưu, cửa hàng ăn mà không có, ông ấy sẽ không thể kiếm sống được, con nghĩ hồ ly tinh nào lại muốn một ông già như vậy?”

Con dâu dì Lưu sững sờ.

“Con mua một cái vỏ bọc lớn như vậy, đến lúc đó ông ấy sẽ phải đi theo hai đứa ở, con đã nghĩ tới chuyện này chưa?” Dì Lưu hỏi.

Nghiêng đầu hỏi chậm rãi.

Khiến khuôn mặt của mấy người kia trắng bệch.

Một người con bất hiếu đương nhiên sẽ không muốn sống cùng cha già, kể cả có là con trai cũng không muốn, huống chi là con dâu.

“Bố chồng con mơ tưởng, mẹ cũng biết.” Dì Lưu nửa nằm trên giường, “Cửa hàng ăn luôn là do mẹ lo liệu, sau khi mẹ không đi được, ông ấy mua và bán sữa đậu nành, công việc kinh doanh ngày càng trở nên tồi tệ.”

“Ông ấy không muốn làm việc, dứt khoát giả bộ hào phóng đi bán đồ, về sau tiền ăn, nhà ở đều phụ thuộc vào con trai.”

“Ông ấy có thể làm ra được chuyện đó.” Dì Lưu nhìn chồng và lặp lại: “Ông ấy có thể làm ra được chuyện đó.”

“Bà đang nói nhảm nhí gì vậy?” Chồng dì Lưu nghiêm giọng hét lên.

“Mấy câu nhảm nhí của tôi, có câu nào sai?” Dì Lưu hỏi lại.

Chồng dì Lưu mặt đỏ bừng, chỉ có thể lẩm bẩm lặp lại: “Bà chính là bệnh đến hồ đồ, chuyện này bà nói gì cũng không tính, không thể được.”

Dì Lưu mặc kệ ông ta.

Bà giống như trở thành một người khác, từ đêm hôm đó sau khi tính chuyện phẫu thuật, bà giống như khoác lên mình bộ giáp, vứt bỏ tôn nghiêm, đào bới tất cả những thứ thối rữa tận gốc rễ trong gia đình mình.

Bà ấy chỉ cần sống.

“Vì vậy tôi đã nghĩ rồi.” Dì Lưu nhìn gia đình mình, “Nhà khu học vẫn mua, nhưng hai đứa lương thấp, số tiền đó mua một căn nhà nhỏ ba người sống là đủ rồi. Bán căn nhà chúng ta đang ở đi, cũng gần giống nhau.”

“Về phần cửa hàng ăn, cũng bán, nhưng tiền này không thể cho hai đứa, tiền này, bố con và mẹ mỗi người một nửa.” Dì Lưu nói tiếp, “Một nửa của mẹ dùng để cứu mạng, về phần bố con, cho ông ấy tiền dưỡng lão, nếu con không muốn quan tâm ông ấy có thể để ông ấy đi.”

“Hai đứa xem, có được hay không?” Dì Lưu không hỏi chồng, nhìn thẳng vào con dâu.

Toàn bộ quá trình được Thịnh Hạ quan sát, lúc dì Lưu nhìn qua cô giơ ngón tay cái lên.

Người dì này ngày ngày xem phim truyền hình quả thật là đã không xem vô ích!

Dì Lưu bị bệnh nặng nhưng đã sử dụng nội lực mà bà đã tích lũy trong suốt cuộc đời để có cơ hội cho gia đình bà nói chuyện với chủ nhiệm Lâm một cách bình tĩnh và chi tiết, ít nhất thì bề ngoài có vẻ như gia đình bà không còn gì để nói.

Khu phòng bệnh một lần nữa trở nên yên tĩnh, thái độ của người nhà dì Lưu và dì Lưu khác nhau, họ cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang làm gì.

Dì Lưu đã thắng trận, dựa nửa người vào thành giường, khuôn mặt ốm như cháy xém đen bình tĩnh không hề có chút vui mừng hay lo lắng.

Bà ấy chỉ muốn sống, tận dụng mọi cơ hội và nỗ lực hết mình.

Ngay cả khi những người thân yêu và gần gũi nhất của bà ấy cảm thấy rằng cái giá phải trả để cứu lấy mạng sống của bà là quá lớn, không đáng để khiến người sống phải dốc hết tất cả.

Bà ấy cũng không để họ dốc hết tất cả, bà ấy chỉ lấy phần của mình, phần mà bà đáng lẽ phải nhận với tư cách là nữ chủ nhân của một gia đình, là mẹ của các con, là vợ của một người đàn ông.

Bà nhớ đến người mẹ đã mất nhiều năm trước của mình, sau khi kết hôn, bà thường đến nhà mẹ để ngồi một lúc, bà ngại ngùng không nói câu nào, khi bà rời đi mẹ bà sẽ luôn đưa một ít tiền trong túi cho bà.

Bây giờ, không còn ai yêu thương bà nhiều như vậy nữa.

***

Chuyện thứ hai xảy ra gần tối ở tầng 18 khoa nội trú ngày hôm đó, Thịnh Hạ cùng y tá chào hỏi sau đó đến nhà ăn ăn tối, khi trở lại đi qua phòng khám bác sĩ, phát hiện bên trong đứng đầy người.

Hai bác sĩ duy nhất là chủ nhiệm Lâm và Trình Lương, đối diện với hàng chục người lạ mặt hung hãn, kéo một băng biểu ngữ chữ đen nền trắng, trên đầu có buộc một dải băng trắng.

Có cả phóng viên đứng ở cửa.

Sự cố y tế.

Thịnh Hạ nhìn thấy cảnh sát và bảo vệ bệnh viện đang làm nhiệm vụ ở tầng dưới đã vào trong, nhưng dù làm thế nào cũng không thể can ngăn chen lấn xô đẩy, dẫn đầu là hai người đàn ông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi trông không hề tầm thường, kêu gào bác sĩ lòng dạ ác độc giết người.

“Chiều hôm trước chủ nhiệm Lâm làm phẫu thuật Whipple* (1), bệnh nhân chảy máu sau phẫu thuật.” Y tá phía sau khẽ bàn luận: “Chủ nhiệm Lâm nói với gia đình cần phải phẫu thuật ngay, kết quả gia đình họ từ chối, nói bệnh viện lừa bịp tiền, chính mình phẫu thuật làm sai chảy máu phải mổ lại mà còn thu tiền nữa, sống chết không ký tên phẫu thuật.”

*Phẫu thuật Whipple: phẫu thuật cắt khối lá tụy

“Kết quả là ở ICU hai ngày, người cũng không còn nữa.” Y tá hạ giọng, “Rõ ràng đã tìm được điểm chảy máu, phẫu thuật là có thể cứu được, giờ không những không ký còn lôi kéo không cho chủ nhiệm làm phẫu thuật, rõ ràng muốn kéo người sống chết cùng mà.”

“Bây giờ còn tới làm ầm ĩ, tìm phóng viên đến, kéo biểu ngữ ở cổng, đòi bệnh viện phải bồi thường nữa chứ.”

“Phải làm sao bây giờ?” Y tá thực tập mới đến lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, liên quan đến tin tức xã hội nên có chút hoảng sợ, “Không phải còn muốn gọi cảnh sát sao? Phía dưới chúng ta chỉ có hai cảnh sát trực ban.”

“Chắc không sao đâu, hai đứa con trai có thể khống chế được.” Y tá trưởng đã quen nhìn, rất bình tĩnh, “Đừng ở đây hết chứ, làm gì đi.”

Cảnh tượng dường như đã được kiểm soát, hai người lăn lóc trên mặt đất bị cảnh sát đè không thể nhúc nhích, những người khác đi theo gây rối cũng không động đậy, Thịnh Hạ nhìn thấy chủ nhiệm Lâm và Trình Lương đứng cùng nhau, nét mặt Trình Lương nhàn nhạt, lạnh lùng xa cách.

Biến cố trong nháy mắt xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play