Mùa xuân năm 2018 tại phòng phẫu thuật gan mật ngoại trú tại bệnh viện đại học y Lộc Thành.
“Viêm túi mật do kết sỏi.” Bác sĩ lướt qua kết quả kiểm tra do Thịnh Hạ mang tới và đưa ra kết luận.
Thịnh Hạ ngồi đối diện bàn, hai tay đặt lên đầu gối, móng tay cái vô thức gãi gãi ngón áp út.
“Đau nhức tái phát, thành túi mật dày từ 4 mm trở lên.” Bác sĩ đặt kết quả kiểm tra xuống và nhìn Thịnh Hạ, “Trường hợp này của cô nên phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Ngón tay của Thịnh Hạ không nhúc nhích, đã là bệnh viện thứ tư, mỗi bệnh viện đều đưa ra kết luận giống nhau.
“Vậy thì phẫu thuật đi.” Cô hạ quyết định.
Bệnh viện này ở gần phòng thuê của cô nhất.
Bác sĩ dừng lại, nói: “Ca phẫu thuật này cần chăm sóc sau phẫu thuật, nên có người nhà đi cùng.”
Tuổi trên bệnh án Thịnh Hạ viết là 21 tuổi 2 tháng, vẻ ngoài trẻ con lại trái ngược với quyết định giải phẫu đột ngột mà bình tĩnh của cô.
“Không có.” Thịnh Hạ lắc đầu, “Tôi không phải người Lộc Thành.”
Bác sĩ gật đầu, nói chậm lại, “Cơn đau của cô chủ yếu là do sỏi túi mật, đồng thời gây ra viêm túi mật mãn tính.”
“Nhìn từ CT, tình trạng túi mật hiện tại của cô không tốt lắm, vì vậy phương pháp phẫu thuật thông thường sẽ là cắt bỏ toàn bộ túi mật dưới nội soi.” Bác sĩ lại nói chậm hơn một chút, “Nếu cô đã cân nhắc kỹ càng, bây giờ tôi có thể đưa giấy nhập viện cho cô.”
Vị bác sĩ này, vẻ ngoài đặc biệt nổi bật và giọng nói như ngôi sao nam, khi cô bước vào anh đang tháo khẩu trang uống nước, cô gần như chỉ nhìn thoáng qua suýt chút nữa trông mặt mà bắt hình dong thấy người này hẳn là một kẻ lang băm.
Chỉ là sau vài câu nói chuyện, ngược lại cô đã yên tâm hơn.
Anh không chỉ đơn giản đến và nói rằng phải làm phẫu thuật mà còn nhìn vào tuổi của cô và xác nhận xem cô có người nhà đi cùng hay không, thậm chí còn đưa ra ý kiến và giải thích ngắn gọn về phương pháp phẫu thuật, chỉ để cô suy nghĩ thật kỹ.
Ngoài việc trông không giống một bác sĩ, những cái khác đều tốt.
Vị bác sĩ đẹp trai không tồi này tên là Trình Lương, cô đăng ký vì cái tên quá kinh ngạc cũng cười rất lâu.
Thịnh Hạ Trình Lương, nghe thật hài hòa.
“Nếu bây giờ anh viết giấy nhập viện, hôm nay tôi phải nhập viện luôn à?” Cô hỏi.
Trình Lương thấy bệnh nhân đã suy nghĩ kỹ càng, lấy bàn phím bắt đầu gõ: “Bây giờ nhập viện không có giường, trước tiên tôi viết cho cô giấy nhập viện, cô đến khoa nội trú đăng ký, khi nào có giường bọn họ sẽ thông báo cho cô.”
Tất cả đều là công việc được thực hiện không biết bao nhiêu lần trong phòng khám ngoại trú, anh lúi húi điền vào các mẫu đơn và chờ đợi chiếc máy in trên bàn vừa bị hỏng một lần vào tuần trước bắt đầu lạch cạch lạch cạch hoạt động.
“Phẫu thuật cộng với nằm viện thường mất bao lâu vậy?” Thịnh Hạ hỏi lại.
“Khoảng một tuần.” Máy in lại bắt đầu phát ra những âm thanh lạ, Trình Lương cau mày.
Nếu khoa ngoại trú không thay máy in, tuần sau anh sẽ không đến cái văn phòng này nữa!
Thịnh Hạ ngậm miệng.
Không biết sao cô cảm thấy rằng vị bác sĩ thoạt nhìn như rất kiên nhẫn này có vẻ sau khi gõ xong bàn phím đã mất hết sạch kiên nhẫn.
“Cô cầm tờ giấy này đến khoa nội trú.” Máy in cuối cùng cũng phun ra dòng cuối cùng, Trình Lương nhanh chóng rút tờ giấy ra đưa cho Thịnh Hạ, “Nếu tuần sau có giường, chúng tôi có thể lên lịch phẫu thuật cho cô vào thứ sáu.”
Thịnh Hạ nhìn Trình Lương sau đó thốt lên, “…Anh phẫu thuật cho tôi?”
Câu này không nên hỏi.
Nhưng vì Trình Lương trông quá đẹp trai.
Mà bộ dáng cau mày vừa rồi của anh trông rất giống những nam sinh không đáng tin cậy ngồi ở hàng ghế sau ở trường trung học.
Cô cũng chỉ nghĩ anh là một bác sĩ không tệ mà thôi, nhưng phẫu thuật thì…
“Đúng.” Không biết có phải Trình Lương hay bị hỏi như vậy không mà trả lời như đinh đóng cột.
Thịnh Hạ: “…À.”
Phòng bệnh ngoại trú yên tĩnh.
Lúc này máy in soạt một tiếng, như thể bị nghẹn ứ lâu ngày đột nhiên thông suốt, lại soạt một tiếng.
Thịnh Hạ thề rằng cô đã nhìn thấy máy in nhúc nhích trong giây lát.
Sau đó rầm rầm, bắt đầu nhấp nháy đèn xanh in điên cuồng.
Tốc độ nhanh bất thường, không giống như trước đó, lần này tiếng máy in phát ra nghe vui tai như suýt hát thành bài.
Thịnh Hạ: “…”
Trình Lương nhanh chóng rút phích cắm máy in: “………………”
***
Trình Lương nhìn Thịnh Hạ bước ra khỏi phòng khám, còn chu đáo giúp anh đóng cửa lại.
Anh không biết liệu cô gái này có biết cầm giấy làm thủ tục nhập viện hay không nhưng anh đã làm tất cả những gì có thể rồi.
Đây không phải là lần đầu anh bị hỏi về việc liệu anh có phải phẫu thuật chính không. Anh trông trẻ và quá ưa nhìn, vì vậy rất dễ bị nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của mình, nhưng thông thường bệnh nhân sẽ chọn tin tưởng anh sau khi họ bước ra khỏi phòng khám và tìm kiếm trên web của bệnh viện để xem lý lịch quá khứ của anh.
Chỉ là hôm nay vì cái máy in động kinh này nên ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
Hơn nữa…
Trình Lương mở điện thoại ra xem và khẳng định anh biết bệnh nhân này.
Quả thực là người dẫn chương trình học tập ở đâu đó, anh đọc sách thường thích mở chương trình trực tiếp để nghe nhạc nền, Thịnh Hạ là một trong những người anh thường gắn bó, lại vì gu nghe nhạc của Thịnh Hạ và anh về cơ bản giống nhau nên anh đã đứng trong top ba trong danh sách đạt điểm cao…
Thực sự khá dễ nhận ra, cô không dùng đến giọng nói của mỹ nhân để nhận dạng, cộng thêm cái tên dùng để phát trực tiếp cũng là tên thật.
…
Người dẫn chương trình này rất trung thực.
Trình Lương quyết định đợi khi nào cô phát sóng sẽ ném tặng vài ngôi sao.
***
Sau khi xử lý xong ca bệnh cuối cùng vào lúc sáu giờ tối, Trình Lương duỗi lưng, điện thoại nội bộ trong phòng khám đúng giờ vang lên.
Trình Lương không trả lời ngay, thậm chí anh còn muốn chuồn đi.
Hôm nay anh muốn về nhà sớm, nếu không về nhà thì quần áo chưa giặt của anh sẽ bị mốc meo mất.
“Tôi biết ngay thằng nhóc này cố ý không trả lời điện thoại của tôi mà.” Giọng nói của người đàn ông trung niên lớn, bước đi mang theo gió, trong chốc lát cửa phòng khám bị đẩy ra, Trình Lương còn nhìn thấy cô y tá đang trốn trong góc xem trò vui.
Sau khi thở dài một hơi Trình Lương đứng lên, cung kính chào: “Chủ nhiệm Lâm.”
Chủ nhiệm Lâm thở mạnh, cúp điện thoại.
“Muốn chạy à?” Ông hiểu rất rõ tên học trò này của mình, chưa kể vẻ mặt không tình nguyện một chút cũng không che đậy này của anh.
Câu trả lời của Trình Lương là đưa cho chủ nhiệm Lâm một cốc nước dùng một lần được rót đầy, may là chai nước khoáng anh vừa uống chưa điên cuồng dùng hết, anh mở một chai mới rót đầy cho chủ nhiệm Lâm.
Chủ nhiệm Lâm không biết sao mà rất vui mừng, bao nhiêu năm qua thằng nhóc này rốt cuộc cũng biết rót cho ông một ly nước đàng hoàng.
Lúc trước anh đưa cho ông một nửa chai nước uống dở, đến cốc cũng không đưa cho ông một cái.
“Biết tại sao tôi đến gặp cậu không?” Chủ nhiệm Lâm nhấp một ngụm nước, hơi thở nhẹ bớt, nhất thời cơn tức giận của ông cũng nguôi ngoai.
Câu cá phải hợp pháp.
Trong đầu Trình Lương lập tức lướt qua sáu bảy điều mà có thể bị chủ nhiệm Lâm lấy ra đánh bại, thông minh lựa chọn im lặng.
Chủ nhiệm Lâm cũng không vội, cầm một chiếc cốc dùng một lần, chậm rãi nhấp một ngụm nước.
Tình cảm của ông đối với Trình Lương rất phức tạp.
Trình Lương là một học sinh giỏi, lớp học hệ tám năm nội bộ của bọn họ lần đầu tiên thành công ở lại bệnh viện, ngay từ đầu ông đã dẫn theo anh, đối với tên nhóc này cũng coi như là hiểu rõ, tuy bình thường hơi có chút không đứng đắn nhưng thái độ học hỏi và làm việc cẩn thận, điểm anh hơn hẳn các bạn cùng lứa là ngoài thành tích chói lọi thì quả thật anh cũng có chút gì đó liều mạng.
Trình Lương cũng là một bác sĩ giỏi, mới hai mươi chín tuổi đã rất thực dụng, không kiêu ngạo, không nóng nảy, mọi việc thuận buồm xuôi gió không có khó khăn trắc trở.
Hầu như không thể tìm ra khuyết điểm.
Nhưng chính là khó.
Trình Lương người này, không có lý tưởng.
Vì thi đại học tốt nên thi đỗ y học lâm sàng tám năm, không đổi nghề nghiệp vì lúc thực tập bác sĩ kết quả đào tạo xuất sắc. Anh đi về phía trước là bởi vì anh bị đẩy về phía trước, ý niệm của anh không liên quan gì đến điều đó.
Trình Lương không thiếu tiền.
Gia đình là người gốc Lộc Thành, tòa nhà tám tầng gần bệnh viện là của anh, anh chính là chủ nhà, dù có không làm bác sĩ thì mỗi ngày nằm ở nhà cũng không chết đói.
Lý tưởng bị đẩy đi, không phải lo lắng về kế sinh nhai, tính cách còn có chút không đứng đắn, hời hợt.
Chủ nhiệm Lâm thở dài, từ đó buồn bực, bây giờ ông dạy học sinh không dễ dàng, đúng, là không biết dạy học trò! Ông thậm chí còn không thể tìm thấy củ cà rốt có thể dẫn Trình Lương tiến về phía trước!
“Cậu định từ bỏ danh hiệu bác sĩ trẻ xuất sắc của quý này à?” Càng nghĩ, chủ nhiệm Lâm càng tức giận, lười cùng Trình Lương vòng vèo.
Trình Lương sững sờ: “Em chưa nộp đơn sao? Hôm nay là thứ mấy rồi ạ?”
“Ngày mai được nghỉ thì cậu nghĩ xem hôm nay là thứ mấy?” Huyết áp của chủ nhiệm Lâm lại tăng lên.
Chính là như vậy! Chính là như vậy đó! Những con lừa không tìm được cà rốt rất dễ mắc chứng thiểu não như thế này.
Trình Lương khiêm tốn đồng ý, một lần nữa mở máy tính: “Em sẽ gửi ngay!”
Anh đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng gần đây anh có rất nhiều việc phải làm nên quên béng mất.
Ngọn lửa do chủ nhiệm Lâm phun ra đang lơ lửng trên không và không biết có tiếp tục cháy hay không.
“Cảm ơn chủ nhiệm!” Gửi e-mail xong, Trình Lương mới thở phào nhẹ nhõm, hôm nay là hạn chót, may quá, nếu không ba tháng tới sẽ bị chủ nhiệm Lâm nhắc đến suốt.
Chỗ lửa còn lại của chủ nhiệm Lâm chưa tắt đã quay trở lại trong bụng, cháy tới chỗ khác: “Hôm nay lão Trương ở bộ phận y tế gọi điện cho tôi, nói rằng có người phàn nàn chuyện cậu thay quần áo của người ta trong phòng thay đồ.”
Ngũ quan Trình Lương hài hòa biến thành hình tròn, nửa ngày mới mở miệng: “… Phòng thay đồ nữ ạ?”
“…” Chủ nhiệm Lâm suýt chút nữa ném cốc nước trong tay, tức giận đến vỡ giọng, “Nếu là phòng thay đồ nữ thì anh vẫn có thể ngồi ở đây đàng hoàng sao?”
Có mà sớm được đến cục cảnh sát ấy chứ!
Ở trong phòng thay đồ nam thay quần áo… có gì mà không đúng?
Ngũ quan Trình Lương tiếp tục biến thành hình tròn, nhưng lại nhớ tới: “Có phải thực tập sinh mới tới quên cởi áo blouse trắng, đúng không ạ…”
Thực tập sinh mới bị ngất trong ca phẫu thuật, sau khi ra ngoài nửa ngày thì chóng mặt, lơ đễnh mặc áo blouse trắng muốn tan làm nên anh liền giúp cậu ta cởi ra.
“Cậu giúp thực tập sinh đó cởi áo blouse.” Chủ nhiệm Lâm lặp lại, “Đến tai bộ phận y tế, họ lại nghe thành trong phòng thay đồ cậu ép người ta phải cởi quần áo ra.”
Trình Lương: “…”
“Các giảng viên hướng dẫn khác dẫn theo sinh viên thực tập sau khi tan ca bảo họ trở về ký túc xá học tập.” Sự tức giận của chủ nhiệm Lâm giảm đi một chút, nghiêm túc nói, “Còn cậu khi xong việc dẫn theo các thực tập sinh đến sân chơi bên cạnh chạy mấy vòng.”
Trình Lương: “…”
Im lặng không có nghĩa là anh thừa nhận lỗi của mình.
Bác sĩ phẫu thuật, đứng trước bàn phẫu thuật cả ngày là chuyện bình thường, với cơ của mình mà gầy bằng giá đỗ xanh, anh chăm chăm việc luyện tập thể dục mấy tháng mới có chút cơ bắp, anh không cảm thấy mình có lỗi.
“Tôi cũng không cảm thấy là cậu có lỗi.” Chủ nhiệm Lâm biết lý do tại sao Trình Lương im lặng, đặt cốc xuống, “Nhưng cậu nên biết rằng các thực tập sinh hết lòng nhưng cũng muốn cho những người khác cảm thấy họ đang làm tốt.”
Đừng để người ta phàn nàn với bộ phận y tế, đừng để lão Trương của bộ phận y tế vòng vo gọi ông như vậy.
Ông đương nhiên biết Trình Lương không giấu diếm làm của riêng, người này không lo cơm ăn áo mặc không muốn thăng chức, chỉ cần có người hỏi cái gì trong tay nhất định sẽ dạy, bác sĩ phật tử nhất bệnh viện chính là anh.
Nhưng dự án nghiên cứu hàng năm của bệnh viện chỉ có thể được phê duyệt bởi một số ít, con đường thăng tiến của các bác sĩ trẻ tuổi cũng rất hẹp, những người khác có kỹ năng cùng trình độ và lý lịch, rõ ràng bệnh viện có nhiệm vụ giảng dạy, nhưng đến tay các thực tập sinh cơ bản là buông thả, người có trình độ tốt hơn mới có cơ hội học hỏi, người có trình độ kém thì phải ra đi.
Mà Trình Lương, mỗi lần đều hết lòng hết dạ lại còn tốn sức cũng không có kết quả tốt, lại còn bị báo cáo lên bộ phận y tế.
“Trình Lương à…” Chủ nhiệm Lâm suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể ném ra chút sở thích có còn hơn không, “Quý một sắp hết rồi, suất thăng chức năm nay quá ít, bệnh viện chúng ta còn có hai khoa gan mật…”
Bởi vì ông cùng khoa hai kia không hợp nhau, cãi vã kịch liệt nên trong cơn tức giận bị phía trên hủy bỏ, những năm này càng ngày càng bất hòa.
Trình Lương gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Anh hiểu.
Chỉ không biết tại sao chủ nhiệm Lâm luôn đau đầu nhức óc như vậy.
“Cậu vặn vẹo cái gì vậy?” Chủ nhiệm Lâm đau đầu một lần nữa huyết áp tăng lên.
“…Mắc tiểu ạ.” Trình Lương cắn răng chịu đựng.
……
Ngày hôm sau đến làm việc, cô y tá ngoại trú nói chuyện phiếm với bạn thân của mình, “Hôm qua bác sĩ Trình suýt bị chủ nhiệm Lâm ném ra ngoài…”
“Anh ấy thế nào rồi?” Cô bạn thân tròn mắt.
“Không biết.” Cô y tá so đồng hồ đeo tay, “Không đến mười phút, chủ nhiệm Lâm đã gầm lên.”
Cô bạn thân: “…Tại sao bác sĩ Trình đẹp trai thế mà tính cách khó hiểu vậy.”
“Chẳng ai hoàn mỹ cả…” Cô y tá nghĩ đến dáng vẻ Trình Lương ôm bụng vội vàng chạy ra ngoài.
Vì thế ngũ quan ưu tú cũng không thể chịu được tính cách kỳ cục…