Trong đám đông đột nhiên lao ra một thanh niên trạc ngoài hai mươi tuổi, đạp nhân viên bảo vệ đang đứng trước mặt bác sĩ, vươn tay kéo tóc chủ nhiệm Lâm.
Đáng thương là chủ nhiệm Lâm đã hơn năm mươi tuổi, ông bị kéo suýt ngã xuống đất, may mà động tác Trình Lương đứng bên cạnh rất nhanh, một tay kéo chủ nhiệm Lâm, tay kia vươn người định đẩy tay nam thanh niên kia.
“Anh đừng qua đây!” Tay không của nam thanh niên không biết từ khi nào đã rút dao cắt giấy ra vung thẳng vào Trình Lương.
Trình Lương vẫn đang dùng một tay kéo chủ nhiệm Lâm, nửa người anh không hề phòng bị trước người thanh niên, coi như thần kinh anh đã phát triển nhanh, chỉ kịp né tránh dao cắt giấy, nhưng chủ nhiệm Lâm thì không thể kéo được lại.
“Các người cũng đừng lại gần!” Nam thanh niên trở nên cực kỳ kích động sau khi thực hiện thành công một chiêu, vừa ghìm cổ chủ nhiệm Lâm về phía sau, vừa cầm dao cắt giấy chĩa vào đám nhân viên bảo vệ đang muốn lao tới, vung tay bừa bãi, “Qua đây tôi sẽ đâm chết ông ta!”
Một phút trước, có tiếng la hét từ đám đông đang xem trò vui, y tá trưởng hiểu rõ liền bảo mọi người lùi lại với khuôn mặt trắng bệch, trong tiếng ồn ào chỉ có Trình Lương hỏi cậu thanh niên, “Cậu muốn làm gì?”
Người thanh niên cầm con dao thở hổn hển.
“Chỉ là những rắc rối bình thường, khi cục diện ổn định, cậu có thể ngồi xuống và nói chuyện với đồng nghiệp của chúng tôi trong bộ phận y tế.” Áo blouse trắng của Trình Lương bị cắt một đường dài để tránh dao rọc giấy vừa rồi. Áo sơ mi màu lục bên trong lộ ra, “Nhưng nếu bây giờ làm ầm ĩ như thế này, sẽ không phải là chuyện bình thường nữa.”
Người thanh niên nhìn anh chằm chằm, vẫn không lên tiếng.
“Chủ nhiệm Lâm đã lớn tuổi, lại bị huyết áp cao, cậu cứ kéo ông ấy như thế này ngộ nhỡ có gì bất trắc, cả đời sau này của cậu sẽ bị hủy hoại.” Giọng điệu Trình Lương không lớn, cũng không dữ tợn, nhưng khiến người ta lạnh sống lưng, “Có yêu cầu gì thì hãy nói, đừng làm cho mọi chuyện càng ngày càng lớn.”
“Tiểu Sâm, thả người ra.” Người đàn ông trung niên bị ghim trên mặt đất bắt đầu thuyết phục, “Chúng ta muốn nói chuyện bồi thường, cậu định làm gì vậy?”
Người thanh niên thờ ơ trước lời nói của Trình Lương, phản ứng rất mạnh với hai chữ của người đàn ông trung niên, “Bồi thường? Ông nội mất mạng, bọn họ lấy cái gì bồi thường?”
“Tôi muốn tên bác sĩ đã giết người này quỳ trước linh cữu ông nội và mặc tang phục!” Người thanh niên hung hãn ghì chặt cổ chủ nhiệm Lâm.
Sắc mặt chủ nhiệm Lâm nhanh chóng đỏ lên, sợ rằng giãy dụa càng kích thích hắn, chỉ có thể tiến lên để cho hắn lôi kéo, nhưng một bàn tay rất không tự nhiên dùng lực, sợ xô đẩy sẽ làm tay bị thương.
Đó là bàn tay của bác sĩ phẫu thuật phải cứu người.
“Lúc ông cậu phẫu thuật cậu không ở đó phải không?” Trình Lương lên tiếng một lần nữa.
Đề tài này cuối cùng cũng hấp dẫn thanh niên, hắn hung ác nói: “Nếu không phải tôi ở bên ngoài, tôi đã không để cho đám lang băm các người đụng vào ông nội tôi!”
Ánh mắt của cậu thanh niên vô thức dõi theo chuyển động của Trình Lương.
“Chảy máu sau phẫu thuật của ông cậu là một trong những vấn đề có thể xảy ra và nó thực sự rất dễ giải quyết.” Trình Lương vừa nói vừa tiếp tục di chuyển, chiếc áo blouse trắng bị rách của anh lắc lư.
Người thanh niên kéo chủ nhiệm Lâm đi theo một bước để nghe Trình Lương nói rõ hơn.
Không xa phía sau anh là một cảnh sát đang chờ cơ hội tiến đến trong khi ép người đàn ông trung niên.
“Chỉ cần tìm ra điểm chảy máu.” Trình Lương tiếp tục chậm rãi nói, “Làm một cuộc tiểu phẫu là có thể giải quyết…”
Những lời sau đó chìm trong tiếng la hét chói tai.
Người cảnh sát ẩn nấp chớp thời cơ đã nhanh chóng đứng dậy, đạp ngã chiếc dao cắt giấy nam thanh niên đang cầm trên tay, thúc cùi chỏ vào người nam thanh niên.
Thanh niên bị đau, trong vô thức buông tay.
Chủ nhiệm Lâm vừa giơ cao tay vừa run rẩy tiến lên vài bước đã được Trình Lương đỡ lấy.
Một trò hề đã kết thúc.
Thanh niên bị cảnh sát chế phục vẫn nhìn chằm chằm Trình Lương, kiên trì hỏi: “Tại sao không phẫu thuật? Đều biết là đang chảy máu, tại sao không cầm máu?”
Mọi người đều cho rằng Trình Lương sẽ không trả lời câu hỏi này, anh đề cập đến việc phẫu thuật hoàn toàn là để thu hút sự chú ý của người thanh niên để cứu chủ nhiệm Lâm, sự chán ghét của anh đối với những người này hoàn toàn không che đậy, thậm chí không nhìn họ quá một lần.
Tuy nhiên, Trình Lương đã ngồi xổm xuống giữa tiếng ồn ào đối mắt với người thanh niên.
“Bệnh viện cần chữ ký của bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân để tiến hành phẫu thuật.” Anh nói, “Gia đình của cậu, những người chỉ cần tiền bồi thường, thậm chí còn không muốn ký.”
Chủ nhiệm Lâm vừa được cứu ra, bận kiểm tra tay có bị thương không, nhất thời không kiềm chế Trình Lương lại, hiện tại sau đầu tê dại, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Gia đình cậu để ông cậu nằm trong ICU, ngăn chúng tôi phẫu thuật, ngăn chúng tôi điều trị.”
“Điểm chảy máu của ông cậu chỉ lớn như vậy.” Trình Lương đưa tay, ngón cái và ngón trỏ so nửa cm, “Chảy máu hai ngày, cuối cùng mất máu mà chết.”
Hai tay đặt sau lưng, đôi môi người thanh niên run run: “Anh nói dối!”
Trình Lương nhếch khóe miệng: “Bọn họ vừa rồi nói cho cậu là tới đây nói chuyện bồi thường.”
Anh nói xong cũng không lên tiếng nữa, duy trì vẻ mặt mỉm cười, nhìn thiếu niên sắc mặt từ đỏ thành trắng, đáy mắt âm trầm sau điên cuồng cùng kinh ngạc.
Người thanh niên thậm chí không dám nhìn trưởng lão gây chuyện của mình đang nằm trên mặt đất, thậm chí anh ta còn không dám hỏi.
“Đừng kích thích hắn.” Người cảnh sát đang giữ cậu thanh niên cau mày, không muốn làm lớn chuyện lần nữa.
Trình Lương cúi đầu cười cười, ưỡn lưng đứng thẳng lên.
“Chết tiệt, hôm nay đàn anh liều mạng đến điên rồi.” Bởi vì ăn bữa tối muộn đến văn phòng chỉ có thể ở bên ngoài, vị bác sĩ trẻ tuổi lẩm bẩm một câu.
“Thật sảng khoái.” Một bác sĩ trẻ khác cảm thán một câu.
Thịnh Hạ quay đầu, vị bác sĩ trẻ tuổi cảm thán kia Thịnh Hạ biết, Trình Lương thích gọi cậu ấy để giải đáp vấn đề, tên là Tiểu Chu.
Bồi dưỡng cả bác sĩ học bá.
Hỏi cái gì cũng đáp được, chưa từng bị mắc kẹt.
“Cho nên anh ấy đưa chúng ta đi nâng sắt* cũng là nguyên nhân cả.” Tiểu Chu ngậm ly trà sữa có đường trong tay, nâng gọng kính lên.
*tập gym đó ạ =))))
***
Bởi vì những gì đã xảy ra vào buổi tối, quá trình nói chuyện trước phẫu thuật của Thịnh Hạ trở nên rất tỉ mỉ.
Để tránh rắc rối với những ý kiến khác nhau của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, cuộc trao đổi trước khi phẫu thuật của Thịnh Hạ và Đường Thái Tây thực sự là riêng biệt một đối một, trước tiên Trình Lương và Đường Thái Tây trò chuyện về quá trình phẫu thuật, xong mới đến lượt Thịnh Hạ ký tên.
Đường Thái Tây đáng thương trước sỏi túi mật không hiểu gì cả, đi vào mười phút đồng hồ nghe đến sắc mặt trắng bệch sợ hãi, đưa tay kéo Thịnh Hạ: “Hay là, chúng ta gọi bố mẹ cậu qua đây, tớ sợ.”
“…Tớ phẫu thuật thì cậu sợ cái gì?” Mặt Thịnh Hạ biến thành ngốc.
“Dù sao cũng là phẫu thuật, nhỡ may xảy ra chuyện gì trong lúc phẫu thuật thì phải làm sao? Tớ xem tình huống nguy hiểm liệt kê hết nửa tờ A4 này.” Đường Thái Tây lo lắng đến mức đau bụng.
“Chỉ là nhỡ may thôi.” Thịnh Hạ vỗ vai Đường Thái Tây, “Không sao, cho dù là sự thật thì không phải cậu ở bên ngoài sao? Nếu có chuyện gì, cậu ở đó tớ cũng yên tâm.”
Mắt Đường Thái Tây đỏ hoe dễ dàng bị kích thích.
Thịnh Hạ nói lời này rất chân thành, thậm chí nhìn thấy hai người nhà, để cô cảm thấ, trên thực tế đôi khi người nhà không nhất thiết phải đáng tin cậy….
Dù bố mẹ cô chắc chắn không phải là người vô tâm như vậy.
“Tớ vào đây.” Thịnh Hạ mặc áo bệnh nhân, chuẩn bị vào ký tên.
“Đợi đã.” Đường Thái Tây vẫn kéo cô, “Khi vào thì đừng sợ, tớ nghĩ rằng bác sĩ Trình….”
“Có chút nguy hiểm.” Đường Thái Tây nuốt nước bọt, “Khuôn mặt với giọng điệu lạnh lùng cộng với nội dung máu chó…”
Cô ấy rút lại những lời trước đây mà cô cảm thấy đây là bác sĩ biến thái, nhấn mạnh với Thịnh Hạ hết lần này đến lần khác, “Cậu đừng sợ!”
Có vẻ như cô ấy bị dọa đến mức sắp tè ra quần.
Thịnh Hạ: “…Được rồi.”
***
Văn phòng chỉ có một mình Trình Lương, trò hề buổi tối đã đập phá đồ đạc hiện đều đã được thu dọn, trông hơi trống trải.
Trình Lương thấy Thịnh Hạ đi vào, gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Lạnh như băng, không có một chút cảm xúc.
…
Tâm trạng Trình Lương tồi tệ đến cực điểm.
Không phải hoàn toàn bởi vì chuyện sự cố y tế, ngoài mặt đối với loại chuyện này càng lạnh nhạt, bên trong càng tức giận.
Anh tức giận vì thái độ của chủ nhiệm Lâm — vị bác sĩ bảo thủ cả đời làm bác sĩ phẫu thuật gặp phải chuyện này phản ứng đầu tiên lại chỉ bảo vệ bàn tay của mình.
Hơn nữa cũng bởi vì anh đã chọc tức người nhà bệnh nhân mà gọi anh xuống văn phòng mắng mỏ anh một tiếng đồng hồ, rõ ràng chính ông ấy còn có vết hằn đỏ trên cổ, rõ ràng vợ con ông khi biết chuyện vô cùng liều mạng gọi điện thoại cho ông.
Chủ nhiệm Lâm không quan tâm đến chuyện sự cố y tế, ông chỉ quan tâm đến phương án chữa bệnh cho bệnh nhân, ông chỉ quan tâm đến việc học sinh mà mình dạy có tiến bộ hay không.
Trình Lương cho rằng cả đời mình cũng không thể đạt đến giới hạn như vậy, kết quả là điều đầu tiên chủ nhiệm Lâm làm sau khi bị người ta dùng dao bắt làm con tin lại là dạy bảo anh, dạy anh trong tình huống này một bác sĩ không được can thiệp, ngộ nhỡ kích thích người nhà bệnh nhân, họ còn có dao.
Anh nói, không đáng.
Cảm xúc nặng nề như vậy khiến anh tức giận.
Tức giận thay cho chủ nhiệm Lâm.
“Tại sao lại là em?” Anh hỏi chủ nhiệm Lâm với vẻ nghiêm túc hiếm có, “Thầy có rất nhiều học sinh, nhiều người còn có trình độ tốt hơn em, tại sao lại chỉ có em cơ chứ?”
Anh đã được chủ nhiệm Lâm dẫn dắt, cho anh đủ loại cơ hội mà không ai khác có thể nhận được, dạy anh bằng cả tâm huyết.
Mà anh lại giống như một viên đá cứng đầu.
“Những người có trình độ tốt hơn cậu không đơn giản như cậu, mà những người đơn giản hơn cậu lại không có cơ sở vững chắc như cậu.” Chủ nhiệm Lâm luôn có câu trả lời cho những câu hỏi của Trình Lương.
Trình Lương đơn giản, ham muốn vật chất nhỏ, có trình độ chuyên môn tốt và là học sinh phù hợp nhất mà ông có thể tìm được để kế thừa mình.
Chỉ là anh vẫn chưa ngộ ra, anh quá đơn giản nên thế giới của anh khác xa với thế giới thực, rất nhiều thứ anh không thể tìm ra và rất khó để anh thực sự thông suốt.
“Bác sĩ là nghề đặc biệt, có thể chạm vào sinh tử, có thể nhìn ra bản chất con người.” Vết hằn trên cổ chủ nhiệm Lâm đỏ chói, “Nghề nghiệp như vậy nếu cậu muốn kiên trì làm việc cần phải có niềm tin.”
“Một số bác sĩ có niềm tin cứu sống người bệnh, một số bác sĩ có niềm tin nghiên cứu kỹ thuật. Ở tuổi của tôi, ngoài việc cứu sống người bệnh thì còn lại chính là dạy bảo học sinh.”
Thời kỳ hoàng kim của một bác sĩ phẫu thuật có thể phẫu thuật không còn lâu và việc truyền lại nó sang thế hệ sau này để những người trẻ đi ít đường vòng hơn hiện là trọng tâm của chủ nhiệm Lâm.
“Cậu phải tìm thấy niềm tin của mình.” Chủ nhiệm Lâm bỏ lại câu nói cuối cùng.
Kết quả là tâm trạng của Trình Lương càng trở nên tồi tệ.
Năm sau anh tròn ba mươi tuổi, nhưng anh vẫn chưa tìm thấy niềm tin của mình, thậm chí anh còn không biết cái chữ này ở đâu.
Chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu với cách giao tiếp của bệnh nhân, khó chịu với nhân viên bệnh viện, khó chịu với sinh viên, khó chịu với việc lựa chọn mỗi quý.