Lúc đó Thịnh Hạ có một loại cảm giác chột dạ giống ngày trung học đọc sách ngoài giờ học bị giáo viên bắt, bất giác kéo áo khoác lại một chút.

“Đi đâu?” Vì trực ca lúc nửa đêm Trình Lương đã buồn ngủ muốn chết nên nói cũng ít đi, hỏi đơn giản nhất.

Bệnh nhân của anh cố gắng dùng thang máy của nhân viên quét dọn chuồn đi lúc 11 giờ đêm, nhìn thấy anh lại còn chột dạ.

Vì vậy vẻ mặt Trình Lương nghiêm túc, lấy kẹo mút trong miệng ra, cũng đứng thẳng dậy.

Bác sĩ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô uống cà phê vào lúc này.

Hôm qua cô vẫn sốt nhẹ, hôm nay lại nói muốn ra ngoài hóng gió rõ ràng cũng không phải chuyện bác sĩ sẽ đồng ý.

Đầu óc Thịnh Hạ xoay chuyển nhanh chóng, trả lời: “Buổi tối ăn no quá nên muốn đi dạo.”

Trình Lương: “…”

Đương nhiên cô cũng không có khả năng ăn quá no, bởi vì liên quan đến viêm túi mật, chế độ ăn uống mà anh kê cho cô đều một nửa là chất lỏng, 11 giờ đêm cô đi đâu mà no.

Nhưng có lẽ cô thật sự không giống muốn lẻn ra ngoài, trên tay cầm điện thoại di động, mặc áo bệnh viện đi dép lê.

Có vẻ như đúng là đang định đi dạo.

Trình Lương nghĩ đến chuyện hôm nay y tá tán gẫu về chuyện người thân của bệnh nhân giường 15 đến nên rất nhanh hiểu rõ

“Theo tôi.” Anh không nhiều lời, cũng không để Thịnh Hạ vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại sau đó cầm theo cà phê và kẹo mút đi.

Thịnh Hạ ở phía sau mím môi do dự một chút, chạy chậm hai bước mới đi theo – người ở bệnh viện nên sẽ trở nên vô cùng nghe lời bác sĩ.

Trình Lương bước đi chậm rãi, Thịnh Hạ hơi lo lắng đi theo phía sau, khi đi ngang qua trạm y tá, cô y tá chỉ chào Trình Lương, cũng không ai có dị nghị gì về hình ảnh này — người ở bệnh viện, bệnh nhân đi theo bác sĩ thường là có chuyện muốn nói.

Mà cơ bản đều là chuyện lớn.

Nhưng Thịnh Hạ thực sự không có việc gì để làm, cô chỉ không muốn ở lại trong phòng bệnh lúc này.

“Có một cái ban công nhỏ khép kín đằng kia.” Vào văn phòng bác sĩ, Trình Lương chỉ vào cánh cửa bên trong văn phòng, “Nơi đó cản gió, muốn hít thở không khí thì có thể đến đó một lúc nhưng không thể ở lại lâu, giấc ngủ của bệnh nhân rất quan trọng.”

“…Cái gì?” Thịnh Hạ bối rối.

“Nếu không cần hít thở không khí thì bây giờ có thể trở lại phòng bệnh.” Trình Lương xoay cây kẹo mút trong tay một vòng.

Thịnh Hạ: “…”

“Có một ấm đun nước ở lối vào, phía trên có giỏ hoa quả.” Trình Lương thấy Thịnh Hạ không rời đi, liền dặn dò một câu rồi kéo ghế làm việc ngồi xuống mở máy tính, cũng không lên tiếng nữa.

Miệng anh vẫn đang ngậm kẹo mút, chiếc kẹo màu hồng bên miệng anh nhìn như điếu thuốc, cùng khuôn mặt chán đời, lưu manh vô lại.

Mặc chiếc áo blouse trắng.

Chính là…

Thực sự cũng khá có cảm giác kích thích.

Thịnh Hạ chọn một quả quýt sau đó mở cửa ban công, đúng là một ban công nhỏ dựa lưng vào mặt núi hướng về phía đường phố, thành phố Lộc Thành mười một giờ trên đường vẫn xe cộ qua lại, độ cao mười tám tầng cách ly hầu hết tiếng ồn, chỉ còn lại đèn pha rời rạc, xa xa hoặc sáng hoặc tối.

Thịnh Hạ thở ra một cách nặng nhọc.

Cô không phải là người sống tình cảm, nhưng ở trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp ấy lâu ngày, lý trí sẽ mòn đi, về mặt tình cảm, cô thực sự không thể chấp nhận được sự đối xử bất công như vậy với dì Lưu, người cả ngày cười tươi, tính cách nhiệt tình ấm áp.

Dì Lưu chỉ muốn sống.

Nhưng người thân của dì Lưu đã từ bỏ bà và đang thuyết phục dì Lưu từ bỏ chính mình.

Thịnh Hạ nhìn cảnh đêm, lại nặng nề thở ra.

Mẹ cô nói rằng thế giới không phải là một nơi tốt đẹp, đằng sau mỗi ánh sáng mà cô nhìn thấy đều có thứ gì đó không tốt đẹp đang diễn ra, và từ “tốt đẹp” này chỉ là một điều ước, giống như một củ cà rốt treo trước mặt một con lừa để giữ cho nó không ngừng kéo cối xay.

Nhưng ngay cả trong một thế giới như vậy, vẫn có rất nhiều người muốn tiếp tục sống.

Mẹ cô không nói cho cô biết tại sao, nhưng cô nhìn thấy dì Lưu đột nhiên hiểu ra tại sao.

Bởi vì lúc này, ngoài hy vọng rằng dì Lưu có thể sống, còn hy vọng bà có thể xem nhiều bộ phim dài tập, mở một cửa hàng ăn sáng, bận rộn tán gẫu cùng những người hàng xóm thành phố Lộc Thành của bà bằng tiếng phổ thông.

“Cảm ơn.” Ăn xong một quả quýt, Thịnh Hạ đóng cửa ban công và cảm ơn Trình Lương.

Rất chân thành.

“Bệnh nhân nội trú không được phép rời khỏi khu bệnh, đặc biệt là vào ban đêm.” Trình Lương nhìn Thịnh Hạ, “Ra vào đều phải báo cho y tá để xin phép.”

“…Xin lỗi.” Thái độ Thịnh Hạ cực kỳ tốt thừa nhận sai lầm.

Vừa rồi cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản là cảm thấy ngột ngạt.

“…Ngày kia sẽ có một phòng cho ba người.” Trình Lương lại chuyển đề tài, “Nếu cô muốn đổi phòng, có thể nộp đơn trước.”

Thịnh Hạ im lặng một lúc: “…Tạm thời không cần.”

Trình Lương ngước mắt nhìn cô rồi gật gật đầu.

Không nói chuyện nữa.

Đã gần mười hai giờ, cô nên đi ngủ.

Anh cũng cảm thấy gia đình dì Lưu không bình thường, vì vậy khi anh nhìn thấy Thịnh Hạ khó chịu mà cảm thấy có chút cảm thông.

Nhưng nếu cô không quay lại phòng bệnh, anh sẽ đuổi cô ra ngoài.

“Bác sĩ Trình…” Bên Thịnh Hạ có vẻ do dự hồi lâu mới lên tiếng.

Trình Lương ừ một tiếng, mang theo dấu chấm hỏi.

“Cái kia…” Thịnh Hạ giơ tay đè lại đỉnh đầu của cô, khoa tay ra hiệu, “Tóc của anh hơi rối.”

Trình Lương: “…”

Thịnh Hạ: “Chúc ngủ ngon bác sĩ Trình.”

Trình Lương: “…”

Đội hình kiểm tra phòng bệnh ngày hôm sau không giống như mọi khi, chủ nhiệm Lâm và phó chủ nhiệm Lý đều không có mặt, người chủ trì cuộc kiểm tra phòng biến thành Trình Lương.

Trình Lương đã trực ca suốt đêm, trong miệng ngậm kẹo mút chanh hòa với vị cà phê, áo blouse trắng sợ bị kỷ luật mà đã cài lại nhưng đầu tóc hiếm thấy lại gọn gàng, xem ra là đã đặc biệt chải kỹ.

“Hôm nay chủ nhiệm các nhóm phải tham dự một hội nghị chuyên đề nên sáng nay chỉ có chúng tôi kiểm tra phòng.” Anh nói vẫn bằng giọng điệu lười biếng.

“Hãy chú ý đến những bệnh nhân ở giường này.” Anh chỉ vào những chiếc giường được đánh dấu trên bảng biểu, tỉ mỉ theo dõi như quá trình của bệnh viện, sau đó mới phẩy tay bắt đầu cùng mấy người đi theo kiểm tra phòng.

Để chủ nhiệm Lâm biết có thể sẽ lại suy nghĩ dạy dỗ lại anh, Trình Lương mở cánh cửa phòng bệnh đầu tiên.

Theo tiêu chuẩn của chủ nhiệm Lâm, việc hoàn toàn làm theo quy trình mà không suy nghĩ là qua loa, mà anh, lại thích nhất là qua loa.

Tiết kiệm thời gian và công sức mà còn an toàn.

Giống như lần kiểm tra phòng hôm nay, không có bất kỳ sai sót nào, cũng không có gì ngoài ý muốn.

Ngoại trừ chiếc giường thứ 15.

Hôm nay tinh thần giường 15 của dì Lưu rất tốt, dậy sớm, thay áo bệnh nhân sạch sẽ, chải đầu tỉ mỉ.

“Bác sĩ Trình.” Sắc mặt bà không còn xám xịt như hai ngày trước, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cuộc phẫu thuật đó, tôi sẽ làm.”

Phòng bệnh lập tức yên lặng.

Các bác sĩ không ai lên tiếng, Thịnh Hạ ngồi giường bên cạnh học thuộc từ cũng ngẩng đầu lên nhìn dì Lưu.

“Tiền phẫu thuật có thể tích góp.” Dì Lưu nói: “Nhà tôi bắt đầu bán rồi, sau khi bán sẽ trả cho bệnh viện, sau đó có thể làm phẫu thuật.”

“Người nhà dì có đồng ý không?” Trình Lương hỏi.

Giường 15 là bệnh nhân của chủ nhiệm Lâm, chủ nhiệm Lâm hội chẩn cho bệnh nhân này đã nhiều lần, ông ấy nghe tin này hẳn là rất vui.

“Tôi sẽ nói chuyện với họ.” Dì Lưu có vẻ như đã suy nghĩ rất kỹ, không chút do dự, thậm chí còn phân tích cho các bác sĩ, “Nghe nói sau khi kết hôn tài sản sẽ chia đôi, nhà bán đi, tôi chỉ lấy một nửa của mình, như vậy là đủ tiền phẫu thuật rồi.”

“Đó là tiền của tôi, cho dù bọn họ không đồng ý cũng vô dụng, nếu thật sự không được tôi vẫn có thể ly hôn, tài sản ly hôn luôn chia đều.” Dì Lưu vội vàng, nhìn vào mắt Trình Lương, “Tôi luôn muốn sống tiếp, sống trước đã rồi mới nghĩ đến những chuyện khác.”

“Chiều mai chủ nhiệm Lâm sẽ trở lại Lộc Thành, khi đó thầy ấy sẽ liên lạc với gia đình dì để nói chuyện về chi phí và rủi ro của quá trình phẫu thuật.” Trình Lương cũng không phí lời nữa, “Nếu khẳng định tất cả đều không có vấn đề gì thì có thể phẫu thuật.”

“Tình trạng cơ thể của dì…” Trình Lương xem qua hồ sơ bệnh án của dì Lưu, “Phẫu thuật càng sớm càng tốt.”

“Được, được, được.” Dì Lưu gật đầu lia lịa.

Dì Lưu quyết định nắm bắt cơ hội sống cuối cùng, đắm chìm trong niềm phấn khởi vì cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, trong khi Thịnh Hạ quan sát toàn bộ sự việc từ một bên, thấy một số bác sĩ thực tập đang nhìn nhau.

Có sự do dự.

Có nghĩa là không chắc chắn.

Sự phản đối dưới con mắt của bác sĩ Tôn, người lúc trước đã bị chủ nhiệm Lâm mắng rất thảm là rõ ràng nhất.

“Còn cô.” Trình Lương bất ngờ ngẩng đầu, đi thẳng về phía Thịnh Hạ, “Kết quả kiểm tra của cô sáng nay đã có, cô có thể phẫu thuật, dự kiến ​​là ngày kia, thứ năm.”

“Tối mai tôi sẽ nói chuyện với cô về quá trình phẫu thuật và những rủi ro, nhớ gọi người bạn kia của cô đi cùng.” Anh vừa đi vừa dặn dò, theo sau là một nhóm bác sĩ.

Thịnh Hạ bị dọa, gật đầu lo lắng.

“Nếu tôi nhanh hơn, không phải trước sau gì tôi cũng có thể theo kịp cuộc phẫu thuật của Tiểu Hạ đúng không.” Dì Lưu nghĩ thông nên thoải mái hơn, còn mang theo hy vọng.

“Có lẽ chúng ta còn có thể cùng nhau ra viện nữa.” Cô cười toe toét, nét cười che kín ánh mắt lo lắng.

Trình Lương không trả lời, Thịnh Hạ nhìn thấy tay anh cầm chiếc bệnh án dừng lại, nhét vào trong túi áo blouse.

Kiểm tra phòng kết thúc.

Bác sĩ sẽ không bao giờ thể hiện những cảm xúc và lời nói không cần thiết trước mặt bệnh nhân, nhưng Thịnh Hạ đã cảm nhận được một chút tế nhị trong biểu lộ của bác sĩ thực tập.

Đó không phải là một cuộc phẫu thuật với tỷ lệ thành công cao, đó là lý do tại sao các bác sĩ như bác sĩ Tôn sẽ không chấp nhận và một bệnh nhân như dì Lưu sẽ rất dễ sinh ra tranh chấp.

Nhưng cô nhìn dì Lưu vui vẻ, trong lòng vẫn đè nén chút do dự.

Mạng là quan trọng nhất.

Luôn luôn phải sống, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play