Cậu học bá Tiểu Chu kiểm tra phòng vừa rồi rụt cổ từ phía sau cánh cửa thong thả đi ra, cầm lấy cây kẹo mút Trình Lương đưa cho.
“Cậu ta sẽ hận anh đến chết, về sau anh chính là vết nhơ trên sự nghiệp của cậu ta.” Tiểu Chu lau kính, “Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì, cậu ta sẽ là người đầu tiên giẫm đạp lên anh.”
“Cậu ấy muốn đổi khoa vào cuối quý.” Trình Lương cảm thấy mạch não của Tiểu Chu quá cứng nhắc, “Kết quả rèn luyện của cậu ấy khoa nào cũng kém nhất, chắc chắn không được ở lại bệnh viện, còn không biết bệnh viện nào ở Lộc Thành có nhận cậu ấy hay không, cậu ấy có thể làm bác sĩ hay không cũng không chắc, làm sao mà thành một vết nhơ trong sự nghiệp chứ.”
“Vậy thì anh là người đầu tiên hủy hoại sự nghiệp của cậu ta rồi.” Tiểu Chu đổi lời giải thích.
“Xùy xùy!” Trình Lương khó chịu rít lên với anh ta, “Nếu cậu không thể nói chuyện thì đừng nói.”
Chiếc áo blouse trắng trên người Tiểu Chu vẫn còn tung bay trong gió buổi sáng cuối tháng 4: “Thật ra anh có thể giải thích, nói phòng y tế không nói người tố giác với người bị báo, nói chủ nhiệm Lâm không phải vì anh mà nhắm vào cậu ta, nói rằng cậu ta không thể tiếp tục vì điểm kém lại không chịu cố gắng.”
Trình Lương đưa cây kẹo mút lên má xoay một vòng: “Cậu cho rằng cậu ta không biết?”
Tiểu Chu quay đầu nhìn anh.
“Thành tích theo không kịp, tâm tư cũng không có, loại chuyện này bản thân cậu ta nhất định phải biết rất rõ.” Trình Lương cười cười, nửa khóe miệng nhếch lên, “Nhưng trách người khác luôn dễ hơn trách chính mình.”
Tiểu Chu nhai kẹo mút trong miệng rồi đổi chủ đề, “Căn nhà hiện tại của tôi đã hết hạn thuê rồi.”
“Liên quan gì đến tôi?” Trình Lương khó hiểu.
“Phó chủ nhiệm Lý nói nhà anh nhiều phòng, lại còn gần bệnh viện chúng ta.” Tiểu Chu mặt không chút cảm xúc.
“Không có phòng trống.” Trình Lương sốt ruột xua tay.
Anh phiền nhất chính là cho đồng nghiệp thuê nhà, cái rắm chuyện lớn gì cũng tìm chủ nhà là anh, với thành tích của Tiểu Chu sau này đoán chừng sẽ trực tiếp ở lại viện, người như vậy càng ít rắc rối càng tốt.
“301 trống.” Mí mắt Tiểu Chu không nhúc nhích, “Chủ nhiệm Lâm nói cho tôi biết rồi.”
Trình Lương vắt óc nghĩ đến hợp đồng cho thuê mà người trung gian trước đây đưa cho anh: “…302 hình như là một cô gái độc thân sống, cậu ở cửa đối diện không thích hợp.”
“Tại sao?” Tiểu Chu hỏi rất chân thành.
Trình Lương: “…”
Chẳng vì cái gì cả, anh chỉ đơn giản không thích nam nữ ở chung một tầng sợ phiền phức, đối với bác sĩ phẫu thuật loại lý do này không giải thích được, có thể có thời gian về nhà ngủ cũng không tồi rồi.
“Đồ dùng trong nhà bị hỏng phải tự sửa, ống nước dây mạng tự kéo, không khoét lỗ trên tường, nửa đêm không gây sự, không kêu khóc om sòm.” Trình Lương đồng ý.
Tiểu Chu lấy que trên cây kẹo mút ra, đồng ý vẫy tay chào.
Trình Lương cười, lại xoay tròn cây kẹo mút trong miệng, nhìn bệnh viện đang dần trở nên sống động.
Phải về nhà giặt quần áo thôi, à, anh nghĩ, hôm nay có nắng.
…
Ba ngày sau, cơn sốt nhẹ của Thịnh Hạ cũng không khỏi hẳn, vẫn tái phát nhiều lần, thời gian phẫu thuật bị Trình Lương lùi lại ba ngày.
Những ngày này, ngoại trừ ngày đầu tiên kiểm tra phòng chủ nhiệm Lâm tức giận về dạy dỗ lại thì những ngày khác đều trôi qua rất bình thường.
Chỉ có điều bệnh tình của dì Lưu ngày càng nghiêm trọng, mắt thường cũng có thể thấy sức khỏe càng ngày càng suy yếu, ban ngày ngủ nhiều hơn thức, bụng ngày một trướng, nghe y tá nói dì Lưu đã bắt đầu đi phân ra máu.
Bệnh tình trở nên tồi tệ đến mức mỗi sáng kiểm tra sức khỏe, vẻ mặt của chủ nhiệm Lâm càng ngày càng nghiêm trọng, số lần gọi dì Lưu một mình đến văn phòng nói chuyện càng thường xuyên hơn, mỗi lần dì Lưu trở về trên mặt đều mang theo vẻ do dự.
Nhưng cho dù như vậy, dì Lưu vẫn rất vui vẻ, ôm TV theo dõi phim truyền hình mới, mong ngóng tính ngày phim có đại kết cục, bà ấy nói phải tính toán, hy vọng khi đại kết cục bà có thể về nhà xem.
Sau khi chậm rãi xem xong phim, bà ấy có thể đi ngủ sớm và đến sáng tiếp tục mở cửa hàng ăn của mình.
Bà vừa nói vừa nở nụ cười, một nụ cười làm lu mờ đi vẻ bị bệnh của chính mình.
Mấy ngày nay bạn thân Đường Thái Tây sau khi tan làm đều đến, hai người sống cùng nhau đã lâu, một người về nhà cảm thấy vắng vẻ nên ngày nào cũng gói bữa tối đến ăn cùng Thịnh Hạ, khi dì Lưu tỉnh lại cả phòng bệnh đều rộn ràng tiếng cười.
Đường Thái Tây đã nhìn thấy Trình Lương một lần, ngày đó gặp Trình Lương lại là một ngày phẫu thuật khác, cả ngày đều đi phẫu thuật, lúc cái xác không hồn đi qua phòng bệnh thì vừa đúng lúc Thịnh Hạ và Đường Thái Tây nhìn thấy.
Đúng là trông anh rất đẹp trai.
Nhưng tinh hoa mục nát này thật sự không phải món ăn của Đường Thái Tây, Đường Thái Tây chỉ vội liếc mắt nhìn rồi bắt đầu buôn chuyện với bạn mình: “Khuôn mặt này làm bác sĩ quả thật quá lãng phí, làm biến thái thì tốt biết bao! Cũng không đúng, làm bác sĩ phẫu thuật nghe có vẻ đã biến thái rồi.”
Thịnh Hạ không nói nên lời: “…Tên bác sĩ phẫu thuật trông rất thích hợp làm kẻ biến thái kia lại là bác sĩ mổ chính của người chị em cậu đấy, người sẽ đục mấy cái lỗ trên bụng tớ đây này.”
Đường Thái Tây vỗ tay: “Vậy thì càng kích thích chứ sao!”
Thịnh Hạ: “…Cảm ơn cậu.”
Dì Lưu đang nằm nửa người trên giường nhìn họ híp mắt cười cười, ngay cả khi bà đã quá yếu cũng không có cách nào ngồi thẳng.
***
Ngày đó là một buổi chập tối, sau giờ làm việc Đường Thái Tây giúp Thịnh Hạ thay quần áo, tình cờ đem theo mấy gói khoai tây chiên cùng đồ ăn vặt khác, mang một cái túi lớn đi vào phòng bệnh nhìn thấy một người đàn ông không nhiều tuổi hơn họ đang ngồi bên giường bệnh dì Lưu.
Không khí trong phòng ngột ngạt.
Thịnh Hạ cười hướng phía cô ấy vẫy tay, nhưng đáy mắt lại không mang ý cười.
Người đàn ông nhìn thấy người khác bước vào, không được tự nhiên di chuyển ghế.
Sắc mặt dì Lưu càng ngày càng nám đen, tròng trắng mắt vàng bất thường, nằm ở trên giường với cái bụng lớn, không có biểu cảm gì.
“Mẹ.” Người đàn ông gọi một tiếng, “Con cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài đến tìm mẹ.”
Dì Lưu nhìn đứa con trai duy nhất của mình.
“Bây giờ nhà ở khu học chính* là như thế, phải đặt chỗ từ lúc mới sinh, Tiểu Dĩnh vừa mới mang thai, bây giờ mua nhanh vẫn còn kịp, nếu không sau này cháu trai của mẹ sẽ phải đóng tiền bảo trợ nếu muốn học ở trường tốt.”
“Con và Tiểu Dĩnh đồng lương ít ỏi như vậy, sinh con xong sẽ còn căng thẳng hơn, làm gì có tiền đóng phí bảo trợ? Thà rằng cắn răng bán nhà cũ mua nhà khu học còn hơn.”
***Nhà ở khu học chính đề cập đến bất động sản ở các khu vực trường học khan hiếm. Những ngôi nhà ở khu học sinh tốt thường cao hơn 20% so với những ngôi nhà khác, mặc dù đắt tiền nhưng chúng thường thu hút sự chú ý của phụ huynh. Sự xuất hiện của các khu nhà ở khu trường học phản ánh những bất cập của hệ thống giáo dục hiện nay, chủ yếu thể hiện ở việc phân bổ không cân đối các nguồn lực giáo dục trong thành phố, dẫn đến một số trường tiểu học và trung học gọi là chất lượng “tốt”, điều này cũng phản ánh sự không công bằng của giáo dục. Nói cách khác, không phải tất cả trẻ em trong giai đoạn giáo dục bắt buộc đều được hưởng quyền được giáo dục có chất lượng. (nguồn Baidu)
Dì Lưu vẫn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn con trai.
“Mẹ.” Người đàn ông bị dì Lưu nhìn đến chột dạ, giọng nói nhỏ hơn một chút, “Cuộc phẫu thuật đó, phải hết hai ba mươi vạn, cũng không phải hoàn toàn có thể chữa khỏi…”
Dì Lưu rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cho nên con bảo mẹ không phẫu thuật nữa, lấy tiền đó mua nhà sao?”
Người đàn ông vâng một tiếng, vội vàng nói thêm: “Bác sĩ nói còn nhiều cách khác mà cũng không nhất thiết phải phẫu thuật.”
Dì Lưu dường như đang cười, nhưng cũng có vẻ không.
Bà nói: “Bác sĩ còn nói, không phẫu thuật mà dùng điều trị chẳng bằng chờ chết.”
Người đàn ông không nói gì nữa.
Phòng bệnh lại chìm vào im lặng.
Thịnh Hạ nắm lấy tay Đường Thái Tây, trong lòng nặng trĩu.
“Bố con nói thế nào?” Dì Lưu hỏi.
“Bố…” Người đàn ông do dự, “Nói cửa hàng dưới nhà bán đi, mua một căn lớn hơn, đến lúc đó sẽ sống cùng nhau.”
Dì Lưu bây giờ mới thực sự cười: “Bán cửa hàng ăn? Bố con định sống bằng gì? Hai đứa nuôi à?”
Người đàn ông ấp úng không nói nên lời.
Dì Lưu nhìn trần nhà giường bệnh thở dài: “Ông ấy bên ngoài có người khác đúng không?”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Người đàn ông lo lắng, “Bố già rồi, sao có thể chứ!”
Khóe miệng dì Lưu kéo lên.
Đúng vậy, sao có thể chứ!
Người ta nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, người ta nói rằng nuôi con mới có thể dưỡng già.
Nhưng người đàn ông và con trai của bà đã bàn bạc bán nhà trong khi bà đang ốm nặng, bán cửa hàng ăn để có tiền mua một căn nhà mới. Đây không phải mua nhà khu học, đây rõ ràng là bắt đầu chuẩn bị lo hậu sự cho bà.
“Anh đi đi.” Dì Lưu nhắm mắt lại, mệt mỏi xua tay, “Tôi buồn ngủ rồi.”
“Mẹ…” Người đàn ông không đi, vùi đầu thấp giọng kêu một tiếng, “Mẹ suy nghĩ một chút đi, coi như vì đứa cháu trong bụng con mẹ.”
Dì Lưu không còn để ý đến anh ta nữa.
“Tây Tây, giúp tớ gọi y tá, tớ phải đo lại nhiệt độ rồi.” Khuôn mặt Thịnh Hạ lạnh lùng nói.
Người đàn ông quay đầu nhìn bọn họ, lại nhìn về phía dì Lưu cũng không thèm nhìn hắn, cuối cùng rời đi, khom người mang theo một chiếc túi máy tính xách tay bằng da đã hỏng.
Dì Lưu cố nén nước mắt hồi lâu nhưng cuối cùng cũng chảy xuống sau khi bóng dáng người đàn ông hoàn toàn biến mất.
Thịnh Hạ và Đường Thái Tây ngồi bên giường dì Lưu, đưa khăn giấy cho bà ấy, hai cô gái không nói nhiều, chút tình cảm của con người có lẽ thực sự giống nhau nhưng cách giải quyết thì không thể.
Không phải là người trong cuộc, không ai có thể cảm thấy rằng điều này tốt hơn thuyết phục người kia.
Chỉ có người trong cuộc lựa chọn, cũng chỉ họ mới hiểu.
Dù có buồn thì cuộc sống vẫn bị chia cắt.
Dì Lưu cũng không nói gì nữa, ngửa mặt nằm trên giường rơi nước mắt.
Căn phòng trở nên rất buồn tẻ, Đường Thái Tây cùng Thịnh Hạ đợi cho đến khi y tá bắt đầu đuổi người thân nên không thể không đứng dậy, dì Lưu đã ngủ mê man, Thịnh Hạ ngồi một mình trong phòng đọc sách một lúc rồi đặt sách xuống, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc.
Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh là núi, ban đêm tối om ánh sáng không thể vào.
Thịnh Hạ thở dài, khoác một chiếc áo khoác mỏng rón rén xuống giường, lặng lẽ mở cửa phòng bệnh ra ngoài.
Buổi đêm hơn mười một giờ, hành lang vắng vẻ, chỉ có duy nhất nơi có tiếng người vọng lại là trạm y tá.
Thịnh Hạ ôm lấy áo khoác xoay người đi, chọn thang máy ở góc không nhiều người sử dụng.
Cô không biết phải đi đâu, nhưng cô đã ở trong cái phòng bệnh nhỏ bé này quá lâu, chuyện của dì Lưu lại quá buồn phiền vì vậy cô rất cần được hít thở không khí trong lành.
Cô nghĩ đến có một quán cà phê hai mươi bốn giờ ở tầng một của tòa nhà nội trú.
Ngồi đó hóng gió cũng tốt.
Thang máy vừa nhỏ vừa nát đột ngột mở ra, tay Trình Lương cầm ly cà phê dựa vào cửa thang máy, miệng ngậm kẹo mút, đáng nhẽ được ngủ nhưng lại không được ngủ nên mí mắt rũ xuống, nhìn thấy Thịnh Hạ thì khẽ giật mình.