Thời gian khám bệnh nội trú là khoảng thời gian lo lắng nhất đối với mỗi bệnh nhân. Đó là thời điểm mà bệnh nhân có thể thấy bác sĩ rất bận rộn, bệnh nhân có thể hiểu rõ kế hoạch điều trị tiếp theo, khi nào phẫu thuật, cuộc phẫu thuật diễn ra như thế nào và phải làm gì tiếp theo.

Khoảng thời gian đó là lúc nhiều bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có nhiều lo lắng không được giải đáp.

Đối với nhà lập kế hoạch ép buộc Thịnh Hạ, lần khám bệnh nội trú là thời điểm quan trọng nhất trong ngày.

Vì vậy, mặc dù cô đã bị sốt nhẹ trở lại vào sáng nay khi đo nhiệt độ, nhưng tinh thần của cô đã rất phấn chấn khi nhìn thấy các bác sĩ nối đuôi nhau vào.

Quy trình kiểm tra phòng bệnh được quy định, chủ nhiệm Lâm đứng giữa, bên cạnh là phó chủ nhiệm Lý của khoa ngoại gan mật và bên cạnh là Trình Lương, tiếp theo là các thực tập sinh.

Ca phẫu thuật cắt bỏ túi mật của Thịnh Hạ là một trong những ca phẫu thuật gan mật được thực hiện nhiều nhất, cũng không hỏi nhiều, Trình Lương đã nhận báo cáo của cô từ chiều hôm qua và nói rằng tình trạng túi mật của cô vẫn ổn, vấn đề bây giờ là cô phải đợi tình trạng viêm trong cơ thể giảm bớt rồi mới có thể phẫu thuật.

Rõ ràng và ngắn gọn, toàn bộ quá trình kiểm tra phòng chưa đến năm phút, nhóm bác sĩ đã xoay người đi đến giường của dì Lưu.

Các bác sĩ trẻ giống nhau đứng ở một bên giường, những người khác thì đứng ở bên giường kia, dáng vẻ Trình Lương đứng thẳng hơn rất nhiều so với dáng vẻ lười biếng của chiều hôm qua, áo blouse trắng cài cúc, bởi vì cao mà đứng trong một nhóm áo blouse trắng cũng rất dễ thấy.

Nhưng đợt kiểm tra phòng vừa rồi, Thịnh Hạ đều nhìn chằm chằm anh.

Anh có một chỏm tóc ngố*…..

*giống như 1 chỏm tóc ang-ten nhô lên ấy ^^

Có thể là bác sĩ rất bận nên sẽ không ai quan tâm đến những chi tiết như vậy, nhưng ở trong mắt Thịnh Hạ, chỏm tóc ngố này thực sự quá nổi bật — Trình Lương vốn đã cao, đỉnh đầu còn có một ít tóc này nhô lên khiến anh cao thêm vài cm, đứng trong đám đông như một teletubbies.

Bây giờ teletubby này đang cau mày khi nghe bác sĩ thực tập đứng đối diện giường hỏi thăm sức khỏe của dì Lưu, giọng bác sĩ đó rất dễ nhận biết, tiếng phổ thông với giọng miền nam Phúc Kiến, đây chắc hẳn là bác sĩ B huyên thuyên ở tầng dưới tối hôm qua.

Anh ta đeo bảng tên, họ Tôn, gọi là Tôn Lâm.

Thịnh Hạ nhớ lại cao trào của cuộc nói chuyện của bác sĩ Tôn hôm qua: Anh ta nói rằng họ đã đến phòng y tế để khiếu nại rằng có vấn đề trong việc giảng dạy của Trình Lương, anh ta còn nghi ngờ Trình Lương lấy việc công báo thù riêng.

Thịnh Hạ lại nhìn Trình Lương một lần nữa.

Anh nhất định đã biết Tôn Lâm là người đã nói sau lưng anh ngày hôm qua, nhưng mà…

Anh dường như không nhắm vào Tôn Lâm.

Phong cách của Trình Lương luôn khá nhất quán, cái gì cũng lười nhìn, quá trình kiểm tra phòng trừ khi cần thiết anh đều không chủ động mở miệng.

Tuy nhiên, bác sĩ Tôn rõ ràng là chột dạ, nói chuyện lắp bắp, bị chủ nhiệm Lâm bắt hỏi vài câu, anh ta trả lời rất mơ hồ, ngay cả người ngoài ngành như Thịnh Hạ cũng cảm thấy rằng lúc này đứa nhỏ này mà thi chắc chắn sẽ trượt.

“Tình hình nước tiểu của bệnh nhân giường 15 từ hôm qua đến giờ thế nào? Đi tiểu mấy lần? Mỗi lần bao nhiêu ml?” Sắc mặt chủ nhiệm Lâm lạnh lùng, gắt gao đóng lại hồ sơ bệnh án trong tay.

Dì Lưu rục rịch muốn ngóc đầu dậy, vấn đề đi tiểu bà và y tá luôn chú ý nên bà biết.

Một lần nữa, bác sĩ Tôn không trả lời được, thấp giọng lẩm bẩm, “Đây không phải bệnh nhân của anh Trình.”

Không phải bệnh nhân của người hướng dẫn của mình thì làm sao anh ta có thể biết được nhiều chuyện như vậy.

Trình Lương lạnh lùng nhướng mi liếc bác sĩ Tôn một cái.

“Giường 16 thì sao?” Chủ nhiệm Lâm chỉ vào Thịnh Hạ rồi nhìn bác sĩ Tôn, “Giường 16 là bệnh nhân của Trình Lương, bị nhiễm trùng túi mật tái phát, đến khám ngoại trú của bệnh viện chúng ta, cũng đã đến các bệnh viện chuyên khoa gan mật khác, cô ấy đã dùng thuốc gì trong chín mươi ngày qua, cậu chắc cũng biết đúng không.”

Phòng bệnh rơi vào im lặng chết chóc.

Mặc dù bác sĩ Tôn đã cúi đầu xuống, nhưng Thịnh Hạ vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng cứng đờ lộ ra một tia không phục.

“Tiểu Chu, cậu trả lời câu hỏi này.” Trình Lương thấy vẻ mặt xám xanh của chủ nhiệm Lâm liền mở miệng.

Bác sĩ thực tập tên Tiểu Chu, đứng ngay cạnh bác sĩ Tôn và hầu như không do dự nửa giây: “Em không chắc về loại thuốc của bệnh nhân giường 16 dùng trong vòng chín mươi ngày, nhưng em biết danh sách thuốc mà cô ấy đã được kê đơn sau khi đến bệnh viện chúng ta.”

Đằng sau là một danh sách dài tên thuốc, hồ sơ bệnh nhân ngoại trú và tiền sử dị ứng thuốc của cô.

Bầu không khí đình trệ trong phòng rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, chủ nhiệm Lâm hừ một tiếng, quay đầu về phía Trình Lương trút giận: “Tiểu Chu là học sinh do lão Lý đưa tới chứ không phải cậu! Đến lượt cậu gọi à?”

“Cho nên em mới không bằng phó chủ nhiệm Lý.” Trình Lương ngay lập tức đón lấy.

Cười đùa cợt nhả.

Phó chủ nhiệm Lý đang xem trò vui từ một bên đến vỗ vai Trình Lương và lấy ra bệnh án của dì Lưu: “Ai nói một chút về kế hoạch điều trị hội chứng gan thận CC tháng trước đi.”

Tạo cơ hội cho học trò của mình thể hiện, đồng thời cũng tình cờ giúp Trình Lương giải vây, mục đích kiểm tra phòng sớm cuối cùng đã được tiết lộ.

Sau khi rời khỏi khu phòng bệnh, chủ nhiệm Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt Tôn Lâm đã biến thành màu gan heo, nghiêm túc hỏi: “Cậu muốn quý sau thay người hướng dẫn hả?”

Tôn Lâm càng cúi đầu thấp hơn.

“Viết một bản tổng kết thật tốt trước khi thay!” Lúc chủ nhiệm Lâm nói điều này ông đang trừng mắt nhìn Trình Lương.

Tiếc rằng sắc mặt lão luyện của Trình Lương vẫn không thay đổi, thay vào đó anh kéo Tiểu Chu vào trong góc và nói nhỏ: “Hôm nay tôi có gì lạ không?”

Anh hỏi không đầu không đuôi.

Bệnh nhân giường 16 từ khi bước vào đã nhìn chằm chằm anh, anh cảm thấy đầu mình như sắp mọc hoa.

Tiểu Chu đẩy kính, rất nghiêm túc hỏi: “Cái gì lạ?”

“Khuôn mặt.” Bàn tay Trình Lương vuốt từ trên xuống dưới.

Tiểu Chu trầm mặc một giây, càng nghiêm túc nhìn Trình Lương từ đầu đến đuôi, kết luận: “Tóc tai bù xù.”

Trình Lương: “…”

Tiểu Chu: “Áo sơ mi không sạch.”

Trình Lương: “….”

Tiểu Chu: “Áo blouse bẩn.”

Trình Lương: “…..”

Tiểu Chu: “Đế giày bị hỏng, rỉ nước.”

Trình Lương: “…Cái chết tiệt đấy cậu nhìn thấy ở đâu vậy?”

Tiểu Chu: “Hôm qua anh nói ở trong phòng trực.”

Trình Lương mệt mỏi phất tay, phớt lờ cái nhìn trừng trừng của chủ nhiệm Lâm, chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của mình trước khi đi vào khu vực tiếp theo.

Anh đã làm hết sức để dạy học sinh rồi.

Có nhìn chằm chằm anh thì hoa cũng không thể nở được.

***

“Đề tài cậu chọn không phải là hướng tôi chuyên, vẫn còn hơn hai tháng nữa, tôi đoán chừng sẽ không dạy được gì cho cậu.” Trên sân thượng của tòa nhà bệnh viện, Trình Lương nhìn Tôn Lâm, “Tôi đã hỏi phó chủ nhiệm Lý cho cậu rồi, cậu có thể đi theo ông ấy học hỏi.”

Sau khi trở lại văn phòng sau, chủ nhiệm Lâm đã nổi một trận lửa lớn, ông không thèm mắng Tôn Lâm mà từ đầu đến cuối phun về phía Trình Lương. Tiếc là Trình Lương da mặt dày, chủ nhiệm Lâm sắp mắng đến cao huyết áp Trình Lương cũng vẫn nhàn nhã rót cho ông một ly nước để ông làm ấm cổ họng.

Cái cốc nước dùng một lần ấy.

Nước lạnh.

Sau khi mắng Trình Lương xong, anh một mình gọi Tôn Lâm lên sân thượng.

Tầng thượng của tòa nhà nội trú cũ có một sân bay trực thăng bị bỏ hoang, lớp sơn xanh trên mặt đất đã mờ đi chỉ còn lại một số điểm xanh xám, cũ kỹ khiến người ta đứng ở đây trò chuyện luôn có cảm giác đang quay một bộ phim điện ảnh.

Vì vậy, nếu các bác sĩ trong bệnh viện có chuyện rất nghiêm trọng cần nói, họ đều thích lên sân thượng để nói.

Ví dụ như bây giờ.

Kết quả giảng dạy sinh viên trong bệnh viện cũng là một phần được đánh giá, Trình Lương đã chủ động thay đổi giảng viên hướng dẫn trước khi Tôn Lâm chuẩn bị đến lượt, đối với Trình Lương điều đó tương đương với việc hướng điểm đánh giá của sinh viên về con số không.

Nhưng Trình Lương không chút do dự khi nói, giọng điệu rất thoải mái, nghe có vẻ đấy là chuyện đương nhiên.

Tôn Lâm vẫn im lặng.

Từ khi bị chủ nhiệm Lâm nhắm tới trong đợt kiểm tra phòng bệnh, anh ta không nói lời nào nữa.

“Không phục?” Trình Lương hỏi.

Tôn Lâm nắm chặt tay.

“Vậy hóng chút gió ở đây trước khi xuống đi.” Trình Lương không có ý định quấy rầy, hôm qua anh làm ca đêm, sáng nay có thể về nhà giặt quần áo.

“Bộ dạng tôi thế này chuyển đến dưới trướng phó chủ nhiệm Lý thì học được gì chứ?” Anh ta hỏi Trình Lương.

Bị chủ nhiệm Lâm nhắm vào trước mặt mọi người, lại còn bị người hướng dẫn của mình chủ động xin chuyển đi, anh ta còn có tương lai gì ở bệnh viện này nữa?

“Đó là việc của cậu.” Trình Lương vẫn bình tĩnh.

“Tôi theo học anh năm tháng, toàn làm công việc bẩn thỉu mệt nhọc, đêm mệt muốn chết vẫn bị lôi đến phòng tập thể thao nâng sắt, anh cứ chèn ép đề tài của tôi không cho qua, tôi thật sự không nhịn được cả tinh thần và thể lực nữa mới đi nói hai câu ở bộ phận y tế.”

Đôi mắt Tôn Lâm đỏ hoe.

“Vì chuyện này, anh định để cho chủ nhiệm Lâm nhắm vào tôi trước mặt mọi người, hủy hoại tương lai của tôi à?”

Trình Lương dừng bước.

“Người muốn đổi người hướng dẫn lúc này là cậu, không phải tôi.”

“Tôi chuyển cậu sang phó chủ nhiệm Lý chỉ vì cách dạy của tôi không hợp với cậu, và không có cách nào để hai chúng ta cùng nhau phát huy thế mạnh của cậu.”

Tôn Lâm cười lạnh, “Nói ra thật là dễ nghe.”

Trình Lương cau mày, quay người đi về phía Tôn Lâm.

“Cậu đi xuống.” Anh đổi ý, không muốn nhường nơi này cho Tôn Lâm xả hơi nữa.

Tôn Lâm sững sờ.

“Bây giờ cậu đi xuống vỗ lưng nịnh nọt phó chủ nhiệm Lý đi, có lẽ còn kiếm được mấy điểm tốt.” Giọng điệu của Trình Lương ít nhiều có chút cay nghiệt.

Sắc mặt Tôn Lâm xanh mét đỏ bừng một hồi, nắm chặt tay đi xuống không nhìn lại.

Để lại Trình Lương đứng một mình trên sân thượng, trên sân đậu máy báy bỏ hoang tồi tàn và đổ nát, anh lấy ra hai cây kẹo mút.

“Ra đi.” Anh cảm thấy mình thực sự thích hợp đóng phim, lời nói ra đầy khí thế của một đại ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play