Ngay sau đó nhân viên bảo vệ đã đến cùng với cảnh sát túc trực ở dưới tầng.

Người đàn ông trung niên trong phòng bệnh vừa diễu võ giương oai trong nháy mắt liền sợ hãi, trước khi đi không cam lòng chửi bới, huơ ngón tay chỉ vào đầu dì Lưu: “Con mẹ nó bà giấu thì có ích gì? Người phải chết thì giữ những thứ đấy làm gì?”

Dì Lưu không nói lời nào, mím môi tay giật giật ga giường, biểu cảm khuôn mặt đen như chết lặng.

Người đàn ông trung niên bị cảnh sát bắt đi, đám người vây xem thấy hết náo nhiệt cũng giải tán, mấy giây trước phòng bệnh còn ồn ào như cái chợ giờ đột nhiên trống không, Thịnh Hạ nhìn thấy Trình Lương đứng cách đó không xa.

Anh vẫn như cũ mí mắt rủ xuống, cả người vốn rất buồn ngủ mệt mỏi.

Mà cái người đang buồn ngủ và mệt mỏi này sau khi chạm mắt với cô lại vẫy tay chào.

“Đây là video quay khi người đó đang làm loạn ở phòng bệnh vừa rồi.” Trình Lương đưa điện thoại cho Thịnh Hạ, “Ông ta lật tung mấy chỗ, lát nữa cô vào kiểm tra xem đồ của mình có thiếu gì không.”

“Dưới tầng có trạm gác của cảnh sát, nếu thiếu cái gì có thể báo cảnh sát luôn.” Anh nói.

Video do anh quay, đám đông ngăn cách nên phải giơ điện thoại lên quay, bên dưới video đều là đầu người đến xem náo nhiệt, khi người đàn ông đang lục tung phòng bệnh, dì Lưu kéo tay người đàn ông, lực không mạnh bằng người đàn ông nhưng đã cố gắng hết sức để ngăn người đó lục lọi tủ đồ của cô, miệng thì đang nhắc nhiều lần tiếng địa phương rằng đây là đồ của người khác nếu làm hỏng phải bồi thường.

Phòng bệnh bị lật lộn xộn nhưng đồ của cô thật sự không bị đụng đến nhiều.

Thịnh Hạ xem video mà không nói lời nào.

Cô rất ngạc nhiên, Trình Lương trông không giống một người xen vào việc người khác, thật ra cô mơ hồ cảm thấy người này chắc là giống với những gì hai bác sĩ kia vừa nói rằng có thể anh còn không bận tâm đến việc của mình, thật sự không giống người có tâm sẽ cố tình quay video và nhắc nhở cô gọi cảnh sát nếu mất đồ.

Nhưng sau khi xem video, cô đã hiểu.

Dì Lưu đang bảo vệ đồ đạc của cô để không bị người đàn ông kia lấy đi, còn bị người đàn ông xô đẩy nhiều lần.

“Gần đây phòng bệnh của chúng tôi được canh rất chặt.” Quả nhiên, Trình Lương cũng rất thẳng thắn, “Nhà dì Lưu có chút phiền phức, nhưng sau lần này bảo vệ sẽ không để ông ta vào phòng bệnh gây rối nữa.”

“Cô cũng có thể xin chuyển phòng, nhưng gần đây không còn giường trống đâu.”

“Khu nội trú có nhân viên bảo vệ, ở dưới tầng còn có cảnh sát túc trực, an ninh của khu nội trú vẫn rất đảm bảo.”

“Đương nhiên nếu cô thấy phiền, tôi có thể thu xếp cho cô xuất viện rồi sẽ nhập viện lại khi có phòng bệnh trống.”

“Tuy nhiên, hiện tại cô bị viêm túi mật mãn tính, lại tái phát nhiều lần, cơ thể vẫn còn sốt nhẹ, tôi vẫn đề nghị nhập viện theo dõi thì an tâm hơn.”

Thịnh Hạ: “…”

Người này, chính là sợ phiền phức mới quay video cho cô xem.

Ý muốn nói với cô rằng không có gì nguy hiểm, cô không nên nộp đơn xin đổi phòng bệnh, chúng tôi sẽ làm cho vấn đề nhỏ lại.

“Cảm ơn.” Thịnh Hạ trả lại điện thoại cho Trình Lương, quyết định đồng ý với đề nghị của anh, “Nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Cô cũng sợ rắc rối.

Việc đổi lịch nhập viện chẳng khác nào điều chỉnh kế hoạch của cô, đây là điều mà cô ghét nhất.

Trình Lương hài lòng, thả lại điện thoại vào túi, gật đầu với Thịnh Hạ và hai y tá ở lại, nhét tay vào túi áo blouse rồi lững thững rời đi.

Anh giống như đang vui vẻ.

Không biết tại sao nhưng Thịnh Hạ đột nhiên có cảm giác này.

Vì sự hợp tác của cô và bởi vì chuyện này sẽ không bị làm lớn chuyện nên anh rất vui.

Cái lưng mệt mỏi dường như mang theo một giai điệu êm ái.

***

Động tác dì Lưu rất nhanh, trước khi Thịnh Hạ vào phòng, bà ấy đã dọn dẹp đống lộn xộn do người đàn ông kia để lại, sau khi Thịnh Hạ vào phòng, động tác của bà ấy càng nhanh hơn.

Thịnh Hạ giúp bà ấy xếp lại chiếc ghế đẩu giường bệnh, dì Lưu lén lút liếc nhìn Thịnh Hạ nhưng Thịnh Hạ không nhìn bà ấy, tự tay rửa một quả táo như không có chuyện gì xảy ra, còn giúp dì Lưu rửa một quả.

Dì Lưu không nhận lấy, xoa xoa áo bệnh ấp úng nói: “Cháu… xem thiếu cái gì không.”

“Những thứ giá trị cháu đều mang theo bên mình rồi.” Thịnh Hạ cười cười, giơ quả táo lên.

Dì Lưu nhận lấy quả táo, cúi đầu im lặng.

Người đàn ông trong phòng bệnh cướp đồ nhưng đồ của Thịnh Hạ không nhúc nhích, tay dì Lưu bầm dập nhiều chỗ, cốc nước uống bị vỡ, bình nước nóng bệnh viện cho mượn mười đồng một cái cũng bị vỡ hai cái.

Cùng bị phá hoại còn có lòng tự trọng của dì Lưu.

Cả buổi tối bà ấy sợ hãi không dám nói chuyện, nằm ở trên giường nửa ngày kéo rèm lên che giấu đồ của chính mình, từng cái một đều giấu kỹ.

Phòng bệnh lớn như vậy không có nhiều chỗ để cất giấu đồ vì thế dì Lưu cầm túi ni lông và băng dính, nằm trên sàn nhà dán một gói đồ đạc đặt vào đáy tủ, cuối cùng mới đứng thẳng người lên.

“Quả thực người lúc tối là chồng tôi.” Dì Lưu lắp bắp, ngồi ở mép giường nở nụ cười ngượng nghịu.

Theo quan sát ​​của bà, cô gái Thịnh Hạ này quá bình tĩnh.

Cô thực sự không quay lại kiểm tra xem mình có thiếu thứ gì không, cũng không buôn chuyện hay lén nhìn bà như những người khác, sau khi vào phòng bệnh không lâu liền đeo tai nghe vào bắt đầu xem video, mang sách ra tô tô vẽ vẽ.

Ngay cả nói chuyện với bà, thái độ vẫn giống hệt như buổi trưa đầu tiên gặp nhau, lễ phép, tốt bụng nhưng không khiến người ta cảm thấy giả tạo.

Một cô gái như vậy khiến bà muốn tâm sự.

“Tôi bị bệnh xơ gan, giai đoạn cuối rồi, cái bụng này đều là nước.” Dì Lưu kéo áo bệnh nhân loại cực lớn.

Mặc quần áo bệnh nhân kéo lên mới biết cơ thể bà ấy rất gầy, chỉ có phần bụng là nhô lên.

Thịnh Hạ tháo tai nghe ra, nhìn dì Lưu yên lặng lắng nghe.

“Bệnh này giày vò người lắm, mấy năm này tôi đều ở bệnh viện, phẫu thuật mấy lần, muốn chết cũng không chết được.”

“Thật ra điều kiện gia đình chúng tôi tạm ổn, con cái đã lớn có nhà riêng, chúng tôi có một cửa hàng ăn sáng, ra ra vào vào đều là hàng xóm cũ, thu nhập không hề ít nên cũng có tiền tiết kiệm.”

Dì Lưu thở dài.

“Nhưng những năm này tôi không thể không chi hàng chục nghìn cho bệnh viện, vì sức khỏe của tôi không tốt, không lâu sau khi cắt phần xơ cứng thì bắt đầu bị cổ trướng, cửa hàng ăn sáng không thể làm nên tất nhiên cũng không có thu nhập.”

“Vì thế chồng tôi lo lắng, sợ tôi nằm viện tốn nhiều tiền, muốn lấy giấy tờ bất động sản và tiền trong ngân hàng ra để ông ấy quản lý…”

Giọng điệu dì Lưu giống như đang kể chuyện thường ngày, ngay cả khi toàn bộ câu chuyện nghe có vẻ vô lý giống như bi kịch của một người.

Bà ấy không bao giờ nhắc đến đứa con đã có gia đình riêng, hay tại sao nhà hàng ăn sáng của gia đình họ không mở được khi sức khỏe của bà ấy không tốt, bà ấy thậm chí còn nói với một chút áy náy rằng chồng bà sợ bà sẽ tiêu nhiều tiền nên ông ấy muốn chuyển hết tiền của và nhà đi.

Bà ấy đang bảo vệ gia đình mình.

Ngay cả khi người đàn ông kia nói trước mặt rất nhiều người rằng bà phải chết rồi thì giữ những vật ấy có ích gì.

Đây là tiền tiết kiệm cả đời của bà ấy.

Mà không ai trong gia đình bà đồng ý tiếp tục cứu sống bà.

Vì vậy bà ấy chỉ có thể ngồi đây, ôm bụng cổ trướng, kiên trì nói với một người xa lạ mà bà mới gặp nửa ngày rằng chính căn bệnh đã đeo bám bà quá lâu.

Chết cũng không chết được.

Bốn chữ cảm xúc cất giấu này khiến Thịnh Hạ nhất thời tránh né ánh mắt của dì Lưu.

Đây là một người xa lạ không nơi nương tựa, bị gia đình ruồng bỏ, bà ấy muốn sống nên phải giấu tiền cẩn thận.

Bà ấy đã lâu không được người ta chăm sóc nên cô vừa mang đến một bộ vệ sinh cá nhân dùng một lần tặng cho bà liền được bà coi như bảo bối, buộc chặt bằng một cái túi ni lông đặt ngay ngắn trong ngăn kéo, đồ của chính mình thì lộn xộn như vậy nhưng đồ mà cô tặng dì Lưu vẫn luôn bảo vệ, nắm thật chặt trong tay.

Thịnh Hạ cảm thấy rất khó chịu.

Cô nghĩ rằng có lẽ cô y tá lúc trưa không cho dì Lưu làm ồn thật ra cũng rất khó chịu, cho nên cô ấy mới không thể thực sự đối xử lạnh nhạt với dì Lưu.

Còn vị bác sĩ mệt mỏi ngủ không yên Trình Lương kia nữa, vì sợ phiền phức mà còn quay sẵn video, trong lòng có thể cũng có một loại khó chịu giấu kín.

Tuy nhiên, họ chỉ là những người xa lạ.

Một quả táo, im lặng lắng nghe, là tất cả những gì người lạ có thể làm.

Dì Lưu cũng hiểu được nên sau khi lau xong khóe mắt, mỉm cười hỏi cô có thể mở TV lên xem một chút không.

“Có làm ồn đến cháu không?” Dì Lưu tò mò cả buổi tối Thịnh Hạ tô tô vẽ vẽ, “Tôi thấy cháu đang học.”

“Không đâu.” Thịnh Hạ chỉ vào tai nghe chống ồn của cô, “Cháu không thể nghe thấy khi đeo cái này lên.”

“Thực sự tôi chỉ muốn xem tiếp bộ phim kia, tối nay là đại kết cục rồi.” Dì Lưu vui vẻ, khoanh chân ngồi trên giường bệnh mở TV lên.

Những vết bầm tím trên cánh tay xương xẩu để lại sau lần bị xôxát vừa rồi khiến người ta thấy mà choáng váng.

Thịnh Hạ đưa mắt đi chỗ khác, đeo tai nghe lên.

Thực ra tai nghe không thể che được âm thanh TV, vì vậy Thịnh Hạ cũng theo dõi đại kết cục của bộ phim.

Bộ phim rất thú vị, là phim của Trung Quốc, có vẻ như có lời thoại là gián điệp của phe đối lập, có thể thấy túi máu trên người nhân vật chính bị xé toạc, kém chất lượng nhưng dì Lưu xem rất nghiêm túc.

“Tôi thấy cháu cũng xem TV…” Giữa quảng cáo, vẻ mặt của dì Lưu đã trở lại vẻ tự nhiên, sự tò mò bắt đầu không giấu diếm được.

“Vâng, cháu chuẩn bị học chuyên ngành điện ảnh.” Thịnh Hạ đáp lại.

Dì Lưu trợn tròn mắt: “Học về phim à…”

Cách cô quá xa, sự tò mò của bà ấy không biết bủa vây từ đâu.

“Cháu vừa mới thi đỗ nghiên cứu sinh.” Thịnh Hạ cười, “Học cách làm phim, cách xem phim.”

“…Xem phim cũng cần học sao!” Dì Lưu càng ngẩn người.

“Đúng vậy ạ.” Thịnh Hạ cười vui vẻ hơn.

“Vậy cháu, sau khi tốt nghiệp sẽ làm một bộ phim à?” Dì Lưu tò mò đến mức thốt ra tiếng địa phương, “Nữ đạo diễn! Tất cả những ngôi sao trên TV đều phải nghe lời cháu đúng không?”

Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn TV, nữ diễn viên xinh đẹp đang rũ mái tóc xinh đẹp, không gàu không nhờn.

“Vâng!” Cô dõng dạc.

Nói xong chính cô cũng cười.

Dì Lưu cũng cười theo, từ trong lòng cười khúc khích.

***

“Bác sĩ Trình?” Ở nơi họ không nhìn thấy, Trình Lương vừa đi ngang qua dãy hành lang phòng của họ, “Hôm nay anh trực ban hả?”

“Ừ.” Trình Lương ừ một tiếng, “Giường 16, nhiệt độ bệnh nhân thế nào rồi?”

“Trở lại bình thường rồi, lúc tôi kiểm tra thì là 36.2 độ.” Y tá trả lời.

“Nửa đêm hãy đo lại một lần nữa.” Trình Lương dặn dò: “Vất vả rồi.”

“Được.” Y tá trả lời, nhìn hai người trong phòng đang vui vẻ cười nói: “Bệnh nhân giường 16, tâm tình rất tốt.”

Nghe thấy sốt nhẹ cũng không nói gì.

Buổi tối xảy ra chuyện như vậy cũng không phàn nàn điều gì.

Trình Lương cũng nhìn phòng bệnh cười cười.

Không biết vì sao anh nghĩ đến cô ngay khi thấy đám đông hỗn độn bên ngoài với biểu lộ lo lắng. Cô gái trẻ ngoài hai mươi, vẻ mặt anh nghiêm túc, đáy mắt thoáng qua một tia hốt hoảng.

Nhưng sau khi đối mặt, anh lập tức bình tĩnh lại.

Anh cho cô xem đoạn video đó thật sự muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, người nhà của giường bệnh 15 làm loạn không phải một hai lần, chỉ dám đưa tay đánh vợ, y tá trưởng đã đặt giường 15 một chốt bảo vệ, chốt cảnh sát ở tầng dưới cũng vậy, thú thật đúng là không có chuyện gì lớn, giường 16 đồng ý không đổi phòng nên sẽ bớt đi nhiều chuyện không hay.

Ban đầu anh cho giường 16 xem video, còn đang nghĩ nên mở miệng như thế nào, kết quả bệnh nhân giường 16 nháy mắt liền hiểu được.

Đôi mắt trong veo ấy, anh sững sờ trong chốc lát, có chút không được tự nhiên, cảm giác là mình cố ý quay đoạn video giống hệt kẻ lòng dạ bỉ ổi.

Lại bị đâm một dao.

Trình Lương nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh, mi mắt rũ xuống, tay nhét túi áo bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play