Vân Liệt không nói gì.
Từ Tử Thanh lại nói: “ Có mắt như mù, sai lầm tin tưởng phường cường đạo, cẩn thận nghĩ lại, ta đúng là đứa ngu xuẩn ngây thơ, hoàn toàn không có tâm phòng bị người. Nhưng đáng hận hơn là, ba tên kia rõ ràng rất đáng chết, yêu đằng hút khô chúng, nhưng ta lại hoàn toàn không có cảm giác khuây khỏa gì, trái lại còn sinh ra cảm giác chán ghét bản thân.” Y dừng lại một chút, rũ xuống mi mắt, “ Tập tính của yêu đằng, ta đã sớm biết, nhưng hôm nay xem ra ta vẫn luôn tự cho mình là đúng mà thôi. Ta…”
Hít sâu một hơi, y nói tiếp: “ Ta lại nghĩ, yêu đằng ở bên trong đan điền ta, nó ăn thịt người,… giống như là ta cũng đang ăn thịt người.”
Lặng im không tiếng động.
Vân Liệt nói: “ Lòng mang nhân từ, kính nể sinh linh trong thiên hạ, cũng không phải là lỗi.”
Từ Tử Thanh đã cùng Vân Liệt làm bạn nhiều năm, tất nhiên có thể nghe hiểu được ngụ ý trong lời nói của hắn. Vì vậy cười khổ nói: “ Nhưng không biết phòng bị, cũng là một lỗi rất lớn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT