1.Người phân gia đến

Đầu tiết xuân, cây cỏ sinh sôi chim chóc bay lượn, đúng là một mùa tươi đẹp. Bên ngoài Từ gia thôn một mảnh non xanh nước biếc tĩnh lặng, một thiếu niên ngửa mặt nằm trên cỏ, hai tay gối sau ót, tư thái vừa nhàn nhã vừa thích ý.

Ánh dương quang màu vàng nhạt chiếu vào trên mặt thiếu niên ấm áp mềm mại, thoải mái khiến y nheo mắt lại an tâm nghỉ ngơi.

Lần ngẩn ngơ này chính là cả một buổi chiều, lúc chạng vạng, cuối cùng ánh sáng cũng biến mất cuối chân trời, lúc này thiếu niên mới miễn cưỡng đánh một cái ngáp ngồi dậy.

Đi tới cửa thôn, trước mặt có một nam đồng mặc quần áo tiểu tư chạy tới, nhanh miệng nói: “ Tiểu thiếu gia, người ở phân gia đến phân phó tiểu nhân đi ra ngoài tìm ngài.”

Thiếu niên nhíu mày một chút, chợt giãn ra: “ Vậy mau trở về thôi.”

Tiểu tư nhanh chóng chạy lên phía trước dẫn đường, đi qua vài con đường lót đá, đến trước một ngôi nhà lớn. Thiếu niên theo tiểu tư vào cửa, trong nhà chính đã có khách ngồi bên trong, là một người trung niên mặc trường bào, hai mắt lóe thần khí, huyệt thái dương gồ lên, xem ra là một cao thủ Hậu Thiên.

Thiếu niên cước bộ khựng lại, ngay sau đó liền đi nhanh vào: “ Nghe nói có khách nhân đến đây, thật có lỗi khi không thể nghênh đón từ xa”

Người trung niên kia tên gọi Từ Thành, là một quản sự đắc lực ở phân gia, lần này được lão gia phân gia phái tới đón tiếp vị tiểu thiếu gia này, hắn rất không nguyện ý.

Chuyến đi này cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Từ gia thôn là địa phương nào? Một đại gia tộc như Từ gia, trước đừng nói đến tông gia, mà chỉ nói đến phân gia, ở thành Phượng Lâm cũng là địa vị số một số hai. Mà Từ gia thôn này bất quá chỉ là một địa phương nho nhỏ của phân gia mà thôi, phái người tới nơi này năm này qua tháng nọ, cũng có chút nhân khẩu.

Hễ là một thiếu gia có chút được sủng ái, cho dù là con vợ kế, cũng khó mà bị điều đến nơi này. Huống chi vị tiểu thiếu gia này lai lịch xác thực cũng không tốt lắm, y kỳ thực cũng không phải là nhi tử của đương nhiệm lão gia phân gia, mà là con của tiền nhiệm lão gia- con trai độc nhất của vị đại ca ốm yếu bệnh tật của vị lão gia đương nhiệm. Vốn là thân phận trưởng tử, nhưng bởi vì tiền nhiệm lão gia chết bệnh mà tình cảnh trở nên xấu hổ. Sau lại cũng không lâu lắm, liền bị đưa đến Từ gia thôn, trên danh nghĩa là đem toàn bộ thôn trang đều ban cho hắn, kỳ thật bất quá là áo cơm không lo thôi, chưa hẳn có được quyền chủ sự Từ gia thôn chân chính.

Nếu trong lòng không chịu thua kém , dùng chút thủ đoạn có thể trấn áp được người của thôn trang, mặc dù không có nhiều tiền đồ nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm bá vương một vùng. Nhưng tiểu thiếu gia này tính tình mềm mại, không chỉ trích hạ nhân cũng không nổi giận vô cớ. Dần dà lâu ngày, mất đi sâm nghiêm gia quy Từ gia , bọn hạ nhân mặc dù ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng kì thực trong lòng cũng không coi y ra cái đinh gì.

Từ Thành lúc này đến đây, tất nhiên là có chuyện đại sự. Bằng không hắn một võ giả Hậu Thiên cấp tám, ở bên ngoài cũng là một đại nhân vật, làm gì phải đến một cái nơi toàn kẻ quê mùa như thế này chứ.

Bất quá dù sao chủ tớ khác biệt, Từ Thành rất được lão gia phân gia coi trọng, hắn cũng sinh ra trong gia đình võ giả, có thể dùng uy áp của võ giả để trấn áp kẻ khác, nhưng cũng không thể quên quy củ cơ bản. Chủ là chủ, phó là phó, cho dù  vị tiểu thiếu gia Từ Tử Thanh bị lãng quên ở nơi vắng vẻ này, Từ Thành cũng phải bảo trì lễ độ ở mức thấp nhất.

Hắn liền đứng lên, ỷ vào thân phận võ giả cấp tám mà không thèm hành lễ, hơi hơi gật đầu: “ Tiểu thiếu gia, Từ Thành phụng mệnh lão gia phân gia tới đón ngài trở về.”

Từ Tử Thanh cười: “ Không biết thúc phụ gọi ta trở về có chuyện gì quan trọng?”

Từ Thành nói: “ Tiểu thiếu gia năm nay đã mười ba tuổi, Từ gia vô luận từ dòng chính hay dòng phụ, một khi đã đến tuổi này đều phải đưa đến tông gia kiểm nghiệm linh căn. Tiểu thiếu gia là con cháu dòng chính, tự nhiên cũng không ngoại lệ.”

Từ Tử Thanh rủ mi mắt, y dĩ nhiên là không muốn rời Từ gia thôn, thế nhưng trứng chọi với đá, nên đến vẫn phải đến, tức thì liền sảng khoái đáp ứng: “ Bao giờ khởi hành?”

Từ Thành thấy tiểu thiếu gia này tính tình cũng không kiêu căng, hành vi cũng hào phóng, trong lòng cũng nhiều hơn hai phần tán thưởng: “ Nếu thiếu gia không ngại, tất nhiên là càng sớm càng tốt. Chi bằng sáng sớm mai chúng ta lên đường.”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Liền theo ý ngươi vậy”

Đêm đó Từ Tử Thanh trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Vốn nguyên bản y cũng không phải là người trong thế giới này, là một đứa con được yêu thương của một gia đình giàu có ở một thế giới hoàn toàn bất đồng với thế giới này. Thuở nhỏ được sủng ái lớn lên, chỉ tiếc thân thể không tốt, sống đến mười tám tuổi lại chỉ có thể bồi hồi bên cửa sổ giường bệnh, cho dù muốn đi vài bước xuống vườn hoa dưới lầu ngắm hoa cũng khó mà làm được.

Hệ thống lực lượng của thế giới kia cũng cùng nơi này bất đồng, tố chất tự nhiên của con người vẫn rất tốt, nhưng phần nhiều là dựa vào một loại gọi là “ Khoa học kĩ thuật” . Có khoa học kĩ thuật làm nền, con người có thể đi qua đi lại từ vũ trụ này qua vũ trụ khác, bất quá tuổi thọ lại rất ngắn, nhiều nhất cũng không sống tới hai trăm tuổi.

Thế giới này con người hấp thu thiên địa linh khí, dùng lực lượng để rèn luyện thân thể. Nếu không có linh căn, thì cũng đạt đến thân phận võ giả, dùng võ nhập đạo, đạt tới tầng cao nhất của võ đạo là Tiên Thiên. Còn người mang linh căn, là người có tiên duyên, cùng võ giả bất đồng, chỉ cần chăm chỉ hấp thu linh khí vào đan điền, thì không còn là người phàm tục nữa.

Từ Tử Thanh đầu thai vào trong bụng mẫu thân y, chỉ biết được mẫu thân của y là một nữ tử mỹ lệ, từ lúc sinh ra chưa từng thấy qua. Phụ thân y là một nam tử ôn nhu nho nhã, đáng tiếc thân thể không tốt, còn chưa chờ Từ Tử Thanh mở miệng tập nói đã qua đời vì bệnh. Phụ thân y là trưởng tử, thừa kế phân gia được vài năm, mà một khi chết đi phân gia liền rơi vào tay đệ đệ ruột thịt.

Thúc phụ tên là Từ Mạnh Nhiên, có chút tâm tư, làm người cũng không xấu. Bất quá chính thất vừa sinh nhi tử làm sao có thể để đích tôn ở lại? Từ Tử Thanh chỉ có một con đường là được nuôi dưỡng. Nếu không phải kiếp trước y không uống canh Mạnh Bà Thang, chỉ sợ sớm bị người nuôi dưỡng thành một hoàn khố, cả đời liền bị hủy.

Từ Tử Thanh tự biết mình không có chí gì lớn, đời trước triền miên trên giường bệnh, kiếp này có một thân thể khỏe mạnh đã coi như là may mắn lắm rồi. Dần dà sau khi lớn lên, càng thêm yêu thích sơn gian mỹ cảnh mà kiếp trước khó gặp này, chỉ mong cả đời ở mãi Từ gia thôn, không ngờ tới rốt cuộc cũng phải đi ra ngoài một chuyến. Bây giờ y chỉ mong nghiệm không ra cái quỷ linh căn gì trong người, bằng không y thế nào cũng phải ở lại tông gia, ngày sau làm sao sống liền khó mà nói trước.

Ngày kế, một chiếc xe ngựa lung lay lắc lắc từ Từ gia thôn chạy ra. Từ Tử Thanh thứ nhất không học qua võ nghệ, thứ hai cũng rất ít làm việc, cho nên tố chất thân thể cũng không hề tốt. Từ Thành đúng là dự đoán được điểm này , lúc đến thì dựa vào thực lực võ giả cấp tám ra roi thúc ngựa mà chạy đến, lúc đi thì tìm một chiếc xe ngựa. Hắn ở phía trước đánh xe, để Từ Tử Thanh ở trong xe ngủ. Hai người ngày đêm kiên trì, ăn lương khô uống nước suối. Từ Thành tinh thần lực dư thừa , ngựa kéo xe cũng không phải ngựa vân du bốn phương thông thường, nên cũng không biết mệt mỏi. Còn Từ Tử Thanh mệt thì có thể ngủ, ngủ đã thì liền kéo cửa sổ xe ra ngắm phong cảnh. Ngược lại cũng không cảm thấy gian nan.

Ba ngày sau, đã đến thành Phượng Lâm, nơi Từ gia sinh sống. Mã xa không ngừng ở trên đường, trực tiếp đi tới Từ phủ. Đúng là nhà cao cửa rộng, bên trong chi chít rất nhiều phòng ốc, trước cổng lớn còn có hai con thạch sư không biết là do bàn tay khéo léo của vị danh sư nào làm nên, quả là uy vũ hùng tráng, khí thế bất phàm. Từ Thành nhảy xuống xe, gõ vào đại môn màu son hai tiếng liền có tiểu tư giữ cổng ra mở cửa.

Chỉ nghe Từ Thành nói: “ Tiểu thiếu gia Từ Tử Thanh đã trở lại, còn không mau lại đây đỡ tiểu thiếu gia xuống xe!”

Qua một tiếng quát lớn này của hắn, hai thị nữ liền nhanh chóng từ bên trong bước ra, đến trước xe ngựa vén rèm lên, đưa cánh tay cúi đầu muốn đỡ thiếu gia xuống xe.

Cuối cùng một cánh tay khoát lên trên cổ tay thị nữ, thị nữ nhịn không được ngẩng đầu một cái, chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười, tuy nét trẻ con vẫn còn, nhưng mặt mày trong lơ đãng cũng có nét tuấn nhã ôn hòa. Thị nữ không kìm được mặt ửng đỏ, nói không nên lời, chỉ mau đỡ người xuống cho xong.

Từ Tử Thanh xuống xe, nói một tiếng “Làm phiền” liền buông tay ra tự mình đứng vững. Từ Thành có chút lo lắng mới gọi tiểu thiếu gia này vài tiếng. Từ Tử Thanh đuổi theo sát, cùng vào chủ trạch.

Bên trong đã có người báo cho lão gia phân gia biết, Từ Mạnh Nhiên bước ra thấy Từ Tử Thanh liền hàn huyên vài câu. Từ Tử Thanh gọi một tiếng “ Thúc phụ” cũng đối đáp lại đôi chút , sau đó liền được hạ nhân dẫn về phòng. Nghe nói người đã tập hợp đông đủ, chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày liền lên đường đến tông gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play