Đương nhiên họ không xem tôi là đối tượng thẩm vấn bình thường, mà là kẻ tình nghi.

Anh ta hỏi: "Tối ngày sáu tháng Sáu, cậu ở cùng ai?"

Tôi trả lời: "Tôi đi dạo trên phố với hai người bạn ngoài trường sau đó về nhà ngủ."

Anh ta hỏi tiếp: "Cậu có gặp Thời An chưa?"

Tôi đáp: "Không… không có.”

Anh ta hỏi: "Theo điều tra của chúng tôi, hai nhà các cậu ở chung một toà nhà chỉ cách nhau một tầng.”

Tôi đáp: "Điều đó cũng không có nghĩa là hai nhà chúng tôi quen biết nhau. Đồng chí cảnh sát, anh không nói tôi cũng không biết đâu.”

Anh ta hỏi: "Chúng tôi phát hiện DNA của cậu trong kẽ móng tay Thời An.”

Tôi im lặng, nắm c.h.ặ.t t.a.y và nhìn đi chỗ khác.

Cảnh sát vén tay áo tôi lên, có năm vết xước đã kết vảy.

“Chúng tôi đùa giỡn ở trường học, đây là do cậu ấy làm.”

"Mấy giờ, ở trường lúc nào?"

Tôi suy nghĩ một lát, cảnh sát nghiêm túc nói: "Cậu đang nói dối, cách lúc cậu bị cào bốn ngày, vết thương còn rất nặng, cậu cần suy nghĩ nữa không? Trí nhớ của cậu kém bao nhiêu?”

Tôi rũ vai, gãi tóc, nhìn chằm chằm vào mặt bàn:

“Tôi thú nhận…”

“Thật ra ngày hôm đó tôi và cậu ấy đều bị bắt cóc. Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, thường xuyên mơ thấy mình bị ngâm trong nước. Bọn bắt cóc cảnh cáo tôi không nên báo cảnh sát, tôi rất sợ hãi.”

“Năm mươi vạn tệ, mỗi con tin có giá năm mươi vạn tệ, nhà tôi trả tiền sau đó bọn bắt cóc đã thả tôi ra. Hôm đó trời đổ mưa to, chúng tôi ở trên thuyền, bọn bắt cóc buộc đá ở trên người Thời An rồi ném cậu ấy xuống nước, lúc ấy hai chân tôi bị dây thừng buộc chặt, bọn bắt cóc nắm chặt dây thừng, tôi cố gắng nhào tới mép thuyền, đúng lúc đó tôi đưa tay ra cho Thời An nắm lấy nhưng cậu ấy không bắt được rồi rơi xuống biển. Sau đó bọn bắt cóc lái thuyền vào bờ, tôi đã vội vàng chạy về nhà.”

“Mối quan hệ giữa cậu và Thời An cũng không tốt, có tin đồn cậu ở trường học bắt nạt em ấy.”

“Đúng là tôi thường xuyên bắt nạt cậu ấy, nhưng tôi không muốn cậu ấy chết.”

Cảnh sát hỏi: "Đặc điểm của bọn bắt cóc là gì?"

“Anh ta đội mũ trùm đầu, đeo găng tay, mặc áo mưa màu đen, khi nói thì gõ chữ vào điện thoại di động, dùng âm thanh giả để nói với tôi. Thân hình cao hơn một mét bảy, không cao bằng tôi và chỉ có một mình.”

"Anh ta có đánh các cậu không?"

Tôi lắc đầu.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nói: "Hôm nay đến đây thôi, chúng tôi sẽ điều tra thêm.”

Lúc đi ra ngoài, Trần Điển dập tắt khói: "Chết tiệt, mấy người thẩm vấn gì mà lâu thế? Thực sự không liên quan gì đến mày đúng không?”

Tôi không để ý tới cậu ta, Trần Điển đột nhiên im lặng rồi châm chọc tôi.

Theo hướng cậu ta chỉ có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa cục cảnh sát, ôm di ảnh Thời An, mỗi một vị cảnh sát đi ra, bà ấy đều sẽ hỏi: "Đã tìm được hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t con gái tôi chưa?"

Bà ấy hơi mất thăng bằng làm di ảnh rơi xuống đất, bà ấy ngồi thụp xuống nhặt, dùng quần áo lau đi vết bẩn.

“Lúc cậu ta còn sống cũng không thấy bà ta để ý như vậy!" Trần Điển cười châm chọc.

Bạn học trong lớp đều biết, bố mẹ Thời An không yêu thương cậu ấy, quanh năm cậu ấy chỉ mặc một bộ đồng phục cũ giặt đến mức trắng bệch ra, da dẻ thì xanh xao vàng vọt, có lúc trên người còn có vết thương.

Bản thân Thời An cũng biết.

Đêm bị giết, tôi khép sách lại nhớ đến những gì cần nhớ, sự căng thẳng này khiến tôi muốn tìm một thứ gì đó để thư giãn vì vậy tôi mở TV.

Mẹ trở về, tâm trạng bà ấy không tốt cho lắm: "Ngày mai thi đại học rồi mà con còn có tâm trạng xem TV à?"

Tôi cuống quýt tắt TV, tay tôi không cẩn thận làm rơi đĩa trái cây bên bàn, đĩa vỡ, táo lăn đầy xuống đất.

Bà ấy dùng móng tay chỉ vào đầu tồi: "Tay chân vụng về, đúng là nuôi không nổi con, tức c.h.ế.t mẹ rồi!"

Tôi lớn như vậy rồi mà bà ấy còn coi tôi như một con rối để điều khiển, cầm túi đánh tôi một trận.

Tôi tức giận bỏ nhà đi.

Bây giờ đôi mắt bà ấy đang sưng phù lên vì khóc đúng như dáng vẻ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Thật ra bà ấy đang đau lòng vì sao tôi không c.h.ế.t muộn hơn một chút, ít nhất có thể lấy thành tích thi ra để làm cho bà ấy nở mày nở mặt.

Bà ấy đi về phía chúng tôi, tôi ra hiệu cho Trần Điển đi nhanh.

Chúng tôi uống bia ăn thịt nướng ở quán ăn vặt, Trần Điển uống mấy chai, nhìn trái nhìn phải rồi nói với tôi: "Hôm đó, tao nhìn thấy hai tụi mày ở nhà vệ sinh."

Vốn dĩ tôi đang há miệng ăn thịt khi nghe những điều này tôi ngừng lại những món đồ ăn đã nuốt xuống như nuốt những hòn đá.

Tôi học theo Chu Hồng, nhếch môi dưới bên phải: "Cho nên, mày muốn thế nào? Mày hoàn toàn có thể ngăn cản.”

Tôi gõ đũa lên bàn, dùng khẩu hình nghiêm túc nói ra hai chữ: "Thằng hèn.”

“Mẹ nó súc sinh, Chu Hồng mày đúng là súc sinh.”

Một chai bia ném về phía tôi, Trần Điển đẩy tôi ngã xuống đất, trước mắt tôi đầy m.á.u nhưng tôi chỉ muốn cười: "Đồ nhát gan, đồ nhát gan..."

Người qua đường kéo Trần Điển ra, xe cứu thương đưa tôi đi.

Vết thương không quá nặng, Chu Yến và bố vội vã chạy tới, thay phiên nhau chăm sóc tôi, đút tôi ăn, thay tôi mắng Trần Điển.

Với thân phận của Thời An thì tuyệt đối không hưởng thụ được đãi ngộ này.

Bố tôi là tài xế xe tải nên thường xuyên thức suốt đêm, ông ta ngồi bên giường ngủ gật, nửa đêm thấy tôi tỉnh, lập tức hỏi: "Con muốn đi vệ sinh không?"

Tôi lắc đầu.

Ông ta gọt táo cho tôi, nguyên một sợi vỏ rất dài không đứt.

“Đây cũng là cách Thời An gọt táo.”

Bố à một tiếng: "Bố thường xuyên mua táo cho gia đình, con thích ăn không?”

“Thời An bị dị ứng với táo." Tôi nhớ quanh năm trong nhà ở trên bàn luôn có một đĩa táo.

Bố ngẩng đầu: "Con nói đến con bé đó làm gì? Con ngồi cùng bàn với con bé lâu như vậy, thành tích cũng không tiến bộ lên chút nào.”

"Con ngồi cùng bàn với cậu ấy là vì muốn kéo thành tích của cậu ấy xuống thấp, bố luôn lấy cậu ấy ra so sánh với con, sao cậu ấy có thể so với con được chứ, không phải thành tích của cậu ấy chỉ cao hơn con một chút thôi sao?"

"Con để sách k.h.i.ê.u d.â.m trong ngăn kéo của cậu ấy, lén lút nói với mọi người một đêm của cậu ấy đáng giá ba trăm tệ; con và mấy bạn học cầm ly nước của cậu ấy, thay phiên nhau rót mấy thứ linh tinh vào; tôi đ.â.m nát lốp xe đạp của cậu ấy, trộm cuốn sổ ghi chép học tập của cậu ấy mang đi đốt, lúc đi học còn ghé vào tai của cậu ấy mắng cậu ấy là con điếm..."

Tôi càng nói càng kích động, bố ngáp một cái.

"Nhưng cậu ấy cũng thật đê tiện, thành tích học tập không có một chút thụt lùi..." Nói đến đây, tôi im lặng một phút, giữ c.h.ặ.t t.a.y áo bố: "Bố, con phạm tội, con hại Thời An, con không muốn ngồi tù."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play