“Yên tâm, bệnh viện kia đã sớm đóng cửa rồi, chỉ cần đánh c.h.ế.t không nhận thì bên cảnh sát không có chứng cứ.”
“Chờ chuyện này qua, bố sẽ ly hôn với Trương Nhàn, chúng ta chuyển đến nơi khác. Bố sẽ làm bố con một cách quang minh chính đại.”
“Ai da, với thành tích của con thì có thể thi vào cao đẳng. Tiểu An học tập tốt, nếu không c.h.ế.t thì cũng có thể đậu Thanh Hoa cũng có thể. Con bé vẫn luôn nhận học bổng nên không tốt tiền trong nhà…”
Dì Chu che miệng ông ta: "Người cũng đã c.h.ế.t rồi, anh đừng nói nữa. Có nói tới nói lui thì cũng đâu làm người c.h.ế.t sống lại được đâu.”
Tôi đã từng bị người nhà đánh và bị Chu Hồng uy hiếp, tôi lựa chọn cố gắng học tập để có được tình yêu của người nhà.
Sự thật chứng minh, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so được với giới tính.
Sau kỳ thi giữa kỳ, thành tích của tôi càng ngày càng tốt lên.
Tôi có thể đoán được bố đã lấy hai chúng tôi ra so sánh với nhau, với tính cách ích kỷ nhạy cảm của Chu Hồng thì cậu ta càng ngày càng hận tôi.
Cậu ta giỏi trong việc vận dụng sức mạnh tập thể rồi bắt nạt gây khó dễ cho người khác.
Tôi giống như là một cái lò xò bị dùng sức ép lại, vào một buổi sáng, tôi bị người khác duỗi chân ra để ngáng đường rồi vấp ngã, tôi quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích rồi bình tĩnh đứng lên, mạnh mẽ cầm lấy ghế đập về phía Chu Hồng.
Đầu của Chu Hồng bị tôi đập đến chảy máu.
Tôi bị cậu ta ném ngã xuống đất.
Cô giáo mời phụ huynh hai bên đến, Chu Hồng là con của một gia đình đơn thân, Chu Yến vừa đến đã khóc.
Bố mẹ đến, mẹ chê tôi gây chuyện: "Con tập trung vào học tập đi.”
Bố thấy đầu Chu Hồng bị trầy thì đi đến tát tôi một cái: "Con đánh người ta trước, xin lỗi người ta đi.”
“Cậu ta bắt nạt con." Tôi tố cáo.
“Bố kêu con xin lỗi!" Trán bố tôi nổi đầy gân xanh.
Chu Hồng giả vờ hiểu chuyện cúi đầu, khi tôi nhìn cậu ta thì cậu ta lại nở nụ cười độc ác.
Tôi cắn răng im lặng, bố tôi đánh tôi ở trước mặt những giáo viên trong văn phòng, mẹ tôi đứng ở một bên cau mày, yên lặng nhìn.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp vẫn phải ra mặt:
"Bố Thời An, anh muốn đánh c.h.ế.t con bé sao?"
"Đứa trẻ Thời An này rất ngoan, chỉ là bị ép quá nên mới lấy ghế đập vào đầu em học sinh kia thôi. Chu Hồng, em nói thật cho tôi!"
Chu Hồng trừng to mắt: "Thầy, em đâu có bắt nạt cậu ấy, hôm nay chân của em duỗi hơi dài cậu ấy không cẩn thận đi qua rồi ngã, cậu ấy lập tức nổi điên với em. Thầy không tin thì có thể hỏi những bạn học khác.”
Trong đánh giá của người khác, Chu Hồng là học sinh tốt, ngoại trừ học tập kém ra thì những thứ khác đều tốt.
Cậu ta còn nói: "Thưa thầy, việc này em sẽ không tính toán, Thời An học tập tốt, em muốn ngồi cùng bạn với cậu ấy để cậu ấy dạy cho em học được không?”.
Bố tôi nhanh chóng quyết định.
Chúng tôi ngồi cùng bàn, ngồi gần ba năm.
Ngăn kéo của cậu ta quanh năm đều có thuốc miễn dịch, thì ra thận của tôi là cho cậu ta.
Tay tôi đặt dưới n.g.ự.c phải và cảm nhận được một phần của cơ thể ban đầu của mình qua làn da.
05
Cả lớp chúng tôi được thẩm vấn.
Tôi ngồi trong phòng nghỉ của Cục cảnh sát chơi game, người anh em tốt Trần Điển của Chu Hồng tựa vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu ta nói: "Làm xong việc chúng ta đi ra ngoài chơi một chút không?"
Tôi tránh sự tiếp xúc tay chân của cậu ta: "Được.”
Có hai người cảnh sát lấy lời khai, một người hơn ba mươi tuổi với ánh mắt sắc bén và cái đầu đinh thì thẩm vấn tôi, còn cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh thì bật máy tính lên ghi chép.