Bố tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần:"Sao lại... Lại phạm tội?"
Tôi khóc rồi nói năng lộn xộn: "Trần Điển nói cậu ta đã chụp ảnh, cậu ta đòi con năm mươi vạn tệ.”
“Ảnh chụp gì?”
“Trước khi bị bắt cóc, con đã tìm người xâm phạm Thời An.”
Bố không nghe rõ, tôi lại nói một lần nữa, ông ta đánh đầu tôi, đi ra ngoài hút điếu thuốc mới trở về.
“Đồ ngu, bố không muốn con vào ngục giam.”
Tôi gặm táo, rất ngoan ngoãn.
Di động của bố vang lên, là Trần Điển gọi: "Trong vòng một ngày, gửi tiền vào thẻ ngân hàng.”
Bố tôi vội vã ra ngoài.
Tôi ở bệnh viện lề mề một ngày mới xuất viện, vừa xuất viện cảnh sát đã gọi tôi qua.
Trương Nhàn tóc tai bù xù, ở cửa chặn tôi: "Mày lại đến nữa, chắc chắn là mày hại c.h.ế.t Thời An! Thời An nói với tao con bé không muốn làm bạn cùng bàn với mày, mày không phải là người tốt.”
Tôi giật nảy mình: "Bà nói bậy bạ gì đấy, nếu bà giao năm mươi vạn tệ ra thì Thời An cũng sẽ không chết!"
Tôi đẩy bà ấy ra, bà ấy kéo tôi lại như điên: "Cái gì mà năm mươi vạn tệ, tôi không biết.”
Tôi nói cho bà ấy nghe về bọn bắt cóc.
Ánh mắt Trương Nhàn trở nên xám xịt: "Ngày đó, điện thoại di động của tôi không ai gọi đến, bố Thời An không ở nhà..."
Bà ấy buông tay xuống, lẩm bẩm: "Không thể nào.”
Tôi đi vào cục cảnh sát, viên cảnh sát đầu đinh kia hỏi tôi: "Ăn cơm chưa?"
“Có chuyện gì nói mau.”
Anh ta họ Lưu, tôi gọi anh ta là đầu đinh Lưu.
Anh ta ngồi ở trước bàn, mở hộp cơm ra.
Cho tôi xem ảnh.
Là một tờ giấy nháp, chữ viết ở trên đó bị ngâm nước nên hơi méo mó, chỉ có thể cảm nhận được sự tức giận của người viết thông qua những nét chữ này.
"Chúng tôi tìm được cặp sách của Thời An trong nước sau đó khôi phục một phần chữ viết tay của em ấy, hai cái tên này chính là bạn tốt của cậu ngoài trường. Sao em ấy lại có mối quan hệ với họ?"
Anh ta húp một ngụm canh nóng: "Tôi hỏi bạn của cậu, họ nói chưa từng gặp Thời An bao giờ. Chắc cậu là người biết rõ nhất về việc họ có gặp nhau hay không nhỉ?"
Tôi im lặng một lúc, lấy hết dũng khí để nói: "Đêm đó chúng tôi đi bộ trên đường Bắc Hi."
Anh ta lập tức gọi điện thoại: "Kiểm tra camera đường Bắc Khê. Còn lại theo sát hai người kia.”
Tôi hỏi: "Có phải anh cũng phái người theo dõi tôi không?"
Anh ta không phủ nhận: "Còn có bố cậu nữa.”
Anh ta đang nhìn chằm chằm tôi, làm tôi có chút bối rối: "Bố tôi c.h.ế.t rồi từ lâu.”
Bọn họ lo lắng tôi sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài nên ở đây trông chừng tôi. Tôi ăn hết mấy cái hamburger rồi ợ một cái, đầu đinh Lưu đi đến với vẻ mặt nghiêm túc.
Cảnh sát trẻ tuổi cùng trở về nhào tới muốn đánh tôi nhưng bị đầu đinh Lưu ngăn lại: "Nếu cậu ta có tội, pháp luật sẽ trừng trị cậu ta.”
Họ cho tôi xem một đoạn ghi hình.
Trong ngõ nhỏ, khi hai người đàn ông lôi kéo nhau đi vào nhà vệ sinh công cộng, tôi cũng đi theo vào.
Mười lăm phút sau, hai người đàn ông đội mũ đi ra quần áo xộc xệch đi ra ngoài, sau đó tôi cũng đi theo.
"Đây là lúc trước khi bắt cóc, các cậu đã làm gì với Thời An trong nhà vệ sinh công cộng?"
Tôi cười cười, im lặng nhìn hai người bị áp giải vào.
Vương Thâm, Trương Uyên.
Họ nhìn thấy tôi và lùi lại như đang sợ hãi.
Đầu đinh Lưu nheo mắt lại.
Vương Thâm nói: "Chúng tôi giúp Chu Hồng kéo cô ta vào, Chu Hồng không vừa mắt cô ta, chúng tôi chỉ muốn giáo huấn cô ta rồi đe dọa một chút thôi, chúng tôi không làm gì cả. Tôi dám thề với trời.”
Trương Uyên nói: "Đúng, chúng tôi thật sự không có xâm phạm cô ta.”
Đương nhiên cảnh sát không tin mấy lời ma quỷ của họ.
Đầu đinh Lưu: "Vậy cậu nói một chút xem sao lúc mấy người đi vào quần áo bình thường mà lúc đi ra quần áo lại nát thành như vậy?"
Anh ta phóng to màn hình: "Đe dọa như thế nào mà mất mười lăm phút, đến đây, hai người tách nhau ra nói! Chỉ cần một câu không trùng khớp thì hai người đang nói dối. Mấy người cũng biết, tự thú trước có thể xem xét xử phạt khoan hồng.”
Qua một giờ, đầu đinh Lưu đi ra từ phòng thẩm vấn, anh ta nhìn tôi một cách kỳ lạ: "Họ khai rồi, tôi cũng rất bất ngờ với hành vi của cậu.”
Lúc ấy tâm trạng tôi cũng rất phức tạp.
Anh ta vỗ lưng tôi rồi nhận điện thoại.
Sau khi cúp máy sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Trần Điển c.h.ế.t rồi.”
Tôi chạy đến theo sau họ, Trần Điển ngã trên mặt đất, trên bụng có một con dao, cậu ta c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.
“Không sợ sao?" Đầu đinh Lưu nhìn tôi.
"Cậu ta là bạn tốt nhất của tôi, sao tôi có thể sợ..." Hốc mắt tôi ươn ướt, cơ thể trở nên run rẩy.
Thật vui vẻ, vui vẻ đến mức điên rồi.
Tôi mở một chai nước khoáng, ngửa đầu uống hết.
06
Tất cả mọi việc phải quay trở lại vào đêm ngày hôm đó.
Tôi nắm chặt mười đồng, muốn ở quán net một đêm.
Khi đi trên đường thì đụng phải Chu Hồng, cậu ta đang đi cùng hai người ở trên đường.
Trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba tâm trạng của cậu ta rất sa sút.
Cậu ta liếc mắt một cái là nhìn thấy tôi: "Này đứa đứa con nuôi, ngày mai cậu dám thi tốt tôi xem?"
Tôi bước nhanh và ngửi thấy mùi rượu khi đi ngang qua.
Cánh tay của tôi bị tên tóc vàng nắm chặt, còn tên tóc xanh thì bịt miệng tôi lại.
Chu Hồng bối rối: "Này, hai người đang làm gì đấy?
“Mẹ nó, tụi tao đang trút giận thay mày đấy." Hai người kia nhanh chóng kéo tôi vào WC.
Nhà vệ sinh này rất bẩn thỉu vì không có ai dọn dẹp nên rất ít người đến.
Chu Hồng chần chờ đi theo phía sau.
“Đóng cửa lại." Tóc vàng ra lệnh.
Tôi nhìn thấy cửa đóng lại từng chút một, khi tôi tưởng “Chuyện tốt sắp thành” thì Chu Hồng kéo họ ra, cầm lấy cây chổi dính bẩn đánh vào người họ.
Cậu ta còn đưa tôi một cái.
Hai người kia tức giận: "Mẹ nó, mày đứng về phía ai? Đây mà gọi là anh em sao?”
“Đây là cưỡng gian đấy biết không? Cậu ấy là em gái tôi!" Chu Hồng dùng một quyền nện tới.
Tôi cầm chổi đánh vào dưới người họ.
Một trận hỗn chiến đã diễn ra.
Bên ngoài có người gõ cửa, hai người kia vội vàng chạy đi mất, trước khi đi cảnh cáo chúng tôi: "Đừng nói lung tung, bọn tao có rất nhiều đàn em đấy.”
Tôi ngồi phịch xuống đất, vừa lau m.á.u mũi, vừa hỏi Chu Hồng: “Hai người kia tên là gì?”
Tôi dùng sức ghi chép vào sổ.
“Không phải cậu muốn đi báo cảnh sát đấy chứ, chúng ta đã đánh họ rồi mà.”
“Tôi không biết, bây giờ tôi chỉ muốn thi xong. Đúng rồi, cậu nói tôi là em gái cậu, cậu bị bệnh thần kinh à.”
Chỉ cần nghĩ tới lúc cậu ta nói câu đó thôi là tôi cũng nổi da gà.
Tôi đi ra ngoài, trên người tôi có không ít vết thương từ trận hỗn chiến, tôi nghĩ... Phải về nhà tắm rửa.
Trần Điển đột nhiên xuất hiện, phủ thêm quần áo cho tôi, ân cần hỏi: "Cậu làm sao thế?"
Tôi mệt mỏi lắc đầu.