01
Ở bên ngoài trường thi đại học có đám đông đang chen chúc nhau.
“Con trai, con mà thi được 300 điểm, bố sẽ thưởng cho con ba vạn tệ.”
“Nếu con thi được 600 điểm thì sao." Tôi lạnh lùng hỏi.
Dì Chu lắc lắc vòng eo, tựa vào bố tôi mỉm cười: "Đứa nhỏ này lắm điều thật đấy.”
Bố biết thành tích của tôi luôn nằm từ dưới đếm lên nhưng vẫn cổ vũ tôi nói: "Vậy thưởng mười vạn tệ.”
“Bố giữ lời.”
Thân thể mập mạp này đang toát mồ hôi, tôi cầm túi đựng dụng cụ thi để xua tan sự mệt mỏi.
Xuyên qua mấy tầng người, tôi nhìn thấy đôi mắt cá c.h.ế.t chóc của Trương Nhàn nhìn xung quanh: "Thời An à, mẹ biết con ở đây, mẹ sai rồi, con thi cho tốt nhé.”
Trong tay bà ấy có cầm theo bánh quẩy trứng gà, giọng sắc bén đó làm cho người ta không hài lòng chút nào.
Bố nghe thấy động tĩnh lập tức đội mũ đeo kính râm để ẩn mình.
Cánh cửa mở ra và tôi bước vào.
Trên giấy ký tên viết "Chu Hồng".
02
Ba ngày sau.
Thi thể của Thời An được vớt lên.
Phía trên t.h.i t.h.ể đã đắp vải trắng sau đó có hai người đàn ông khiêng đi, bố mẹ đi theo phía sau khóc.
Đột nhiên, tấm vải bố nhúc nhích, người vây xem sợ tới mức lui về phía sau, mắt thấy tấm vải trắng kia rơi trên mặt đất và có một con cua bò ra.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại bàng hoàng khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể nữ kia.
Cả người bị thương, quần áo rách rưới, toàn bộ t.h.i t.h.ể ngâm trong nước phồng lên thành bánh bao.
Trên cánh tay trái đeo một chiếc đồng hồ đã cháy đen.
Không thể tưởng tượng được khi còn sống cô gái này đã gặp những gì.
Cảnh sát nhanh chóng nhặt tấm vải rồi đắp lên thi thể.
Tôi và dì Chu đứng ở dưới ô che nắng cách đó không xa, uống nước trái cây, xem náo nhiệt.
Dì Chu kiễng chân cũng cảm thấy tiếc nuối như những người khác: "Ai u, đây không phải bạn học của con sao, sao lại c.h.ế.t thảm như vậy.”
Tôi nhìn thấy nụ cười trong mắt bà ta, giống như bà ta đang chia sẻ niềm vui khi An Thời c.h.ế.t với tôi vậy.
Tôi nở nụ cười, nếu như bà ta biết, cái người c.h.ế.t kia thật ra là con trai mà bà ta đã bỏ ra mười tám năm tâm huyết để nuôi dưỡng thì bà ta sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
03
Tắm xong, tôi đứng trước gương, lau đi hơi nước ở phía trên.
Nam sinh trong gương cao to mập mạp, người này có đôi mắt hoa đào giống như bố tôi, trong ba năm qua, ánh mắt đó vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.
Rồi kéo tôi xuống địa ngục.
Tôi không hiểu, vì sao cậu ta lại bắt nạt tôi, vì sao bố tôi lại nói đó là lỗi của tôi khi tôi nói với phụ huynh về chuyện này.
Gần đây tôi mới nhận ra được một điều.
Tôi quen cậu ta từ lớp 10.
Thành tích của tôi tốt, trường trung học tư nhân trong thành phố mời tôi đến đó để học, toàn bộ học phí của tôi đều được miễn còn Chu Hồng phải tốn một số tiền học phí cao ngất ngưỡng để được vào.
Đa số những người trong đó không là con của những gia đình giàu có thì cũng là quý tộc.
Toàn thân Chu Hồng đều là hàng hiệu, mỗi ngày còn có người đến đưa cơm đầy chất dinh dưỡng cho cậu ta nhưng ở trong đó cậu ta cũng chỉ “bình thường” mà thôi.
Nhưng cậu ta rất biết lôi kéo lòng người.