Mỗi lần tôi nhìn thấy một người thì đều hỏi họ như vậy, cho đến lần thứ năm thì đã lòi ra danh tính của chủ mưu.
Tôi cau mày, chúng tôi gần như không gặp nhau bao giờ.
Cậu ta nói cậu ta ghen tị vì tôi học giỏi.
Lần trước cậu ta thi được hạng sáu từ dưới đếm lên.
Cậu ta nói: "Lần sau cậu thi thấp thêm chút nữa, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
Như cậu ta mong muốn, thành tích thi giữa kỳ của tôi đã giảm xuống, về đến nhà lại là một cơn ác mộng khác.
Bố tôi không có biểu cảm gì.
Mẹ kéo tôi vào nhà vệ sinh, dội nước lạnh về phía tôi: "Lần này con tuột xuống một trăm hạng, có chuyện gì xảy ra ở trường có phải là con yêu đương rồi không?"
Tôi lắc đầu, mẹ tôi càng điên cuồng hơn: "Trong nhà chỉ có con là con gái một, con phải làm vẻ vang cả nhà mình, nếu không làm sao mẹ ngẩng đầu lên nhìn mặt người khác được!"
Bà ấy dùng tay đập vào đầu tôi rồi ở đó khóc lóc kể lể cuộc sống của bà ấy không dễ dàng gì.
Lỗ tai tôi ù đi, bà ấy nói: "Lần sau thi vào top năm, thi không được thì đừng về nhà.”
“Đó là mệnh lệnh.”
Sau đó, khi Chu Hồng càng ngày càng quá đáng, tôi không chỉ nghĩ một lần, vì sao ngay từ đầu tôi không nói cho bố mẹ biết, có thể trong tiềm thức tôi cảm thấy bố mẹ không giúp được tôi!
04
Trên bàn cơm, bố vừa gắp thịt trong bát cho tôi, vừa nói chuyện phiếm với dì Chu.
Nói chuyện về Thời An.
Kết quả khám nghiệm của Thời An đã có, nguyên nhân cái c.h.ế.t là do c.h.ế.t đuối, trên người có nhiều vết thương cũ lâu năm, hạ thể còn có vết rách.
Ngoài ra, cơ thể của Thời An còn thiếu mất một quả thận.
Thời An đã được ghép thận vài năm trước.
Tôi nhìn chằm chằm mặt bố, ông chỉ thở dài: "Bọn bắt cóc đúng là súc sinh. Gần đây con phải tránh đầu hở đuôi, cảnh sát đang điều tra nạn buôn bán nội tạng đấy.”
“Bây giờ truyền thông đang rất chú ý đến chuyện này, sau khi họ biết được chuyện này thì có thể dùng những lời nói dìm c.h.ế.t chúng ta đấy.”
“Đây là năm mươi vạn tệ, để cho con cưới vợ." Bố ôm bả vai tôi một cách thân thiết nói: "Tiểu tử thối, đây không phải là điều mà con cần lo lắng, ăn nhiều một chút.”
Ở chỗ Thời An, tình thương của bố là xa xỉ nhưng ở chỗ này thì thứ đó không thiếu.
Tôi gặm thịt, đang suy nghĩ thận của tôi đã biến mất từ khi nào?
Số lần tôi ở cùng bố rất ít, chỉ có lần đó.
Mùa hè bốn năm trước, tôi đang làm bài tập, bố trở về, dẫn tôi đi ăn ngon.
Tôi rất vui, hôm đó tôi ăn hamburger và uống coca, sau đó tôi còn có thêm một đôi giày thể thao màu trắng.
Lúc đó tôi đã tha thứ cho sự lạnh lùng trước kia của bố mà vui vẻ đi theo.
Rồi tôi ngủ thiếp đi.
Ngủ thật lâu, lúc thức dậy thì trên người tôi đang quấn băng, bố nói với tôi rằng hai chúng tôi đã gặp phải tai nạn nhỏ.
Đó là lần duy nhất ông ta đối xử tốt với tôi, thì ra là muốn thận của tôi.
Tôi mở điện thoại tìm kiếm.
[Bất kỳ tổ chức hoặc cá nhân nào cũng không được lấy nội tạng sống của công dân dưới 18 tuổi để cấy ghép, nếu phát hiện thì sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự theo quy định của pháp luật.]
Bố tôi nhìn theo và nói: