Edit: Dứa đại ca
Giản Mạch Ngôn im lặng ngồi trong một góc, xung quanh không có ai nói chuyện với hắn. Hiện tại thời gian luyện tập đã kết thúc, một số thực tập sinh thân thiết ngồi tụm ba tụm năm nói chuyện với nhau, cùng thảo luận về một số việc vặt mà bọn họ thường làm hàng ngày và nơi bọn họ muốn đi sau này.
Không có ai chú ý đến hắn, Giản Mạch Ngôn chọn một tư thế thoải mái ngồi xuống. Cuộc sống hiện tại đối với hắn không phải đã tốt hơn nhiều rồi hay sao? Không có những trận đòn đánh đập hay nợ nần vô tận của bố, tất cả mọi thứ đều phải cảm ơn người đàn ông kia.
Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà bật cười, không phải là kiểu nụ cười trong sáng sạch sẽ mà lại dính chút nham hiểm, đôi mắt màu nâu vô cùng bình tĩnh lại sâu thẳm bỗng nhiên tối đi, hoàn toàn không hề giống với đôi mắt mà một thiếu niên còn chưa trưởng thành nên có.
Không phải chỉ vì hắn vẫn còn chút giá trị sử dụng đấy à? Hắn nhấp một ngụm nước cầm trong tay, che đậy mũi nhọn của bản thân từng chút từng chút một, bây giờ hắn chỉ cần làm một thiếu niên yếu đuối và hèn nhát là được. Ngụy trang bản thân kỹ như thế, sau đó tiếp cận người đàn ông kia, bảo vệ thật kỹ con mồi của mình, cuối cùng nuốt chửng đối phương vào trong bụng.
“Mạch Ngôn, sao cậu lại ngồi một mình ở đây vậy?” Hứa Lương cầm khăn lông vừa lau tóc cho mình vừa đi đến, cậu có tính sạch sẽ một ít, không thích cơ thể toàn mùi mồ hôi nên tranh thủ lúc được nghỉ ngơi đã chạy đi tắm rửa một lát. Lúc quay về lại thấy Giản Mạch Ngôn đang ngồi một mình ở đây.
Giản Mạch Ngôn nghe thấy tiếng cậu thì nở một nụ cười dịu dàng, trước mặt mọi người hắn vẫn luôn thể hiện mình là một thiếu niên vừa đáng yêu lại sạch sẽ: “Ở đây khá yên tĩnh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT