Edit: Dứa đại ca
Vẻ mặt Thẩm Hoài vô cảm nhìn người phía đối diện, tay trái cầm xiên cánh gà, tay phải cầm xiên thịt nướng gluten ăn cực kỳ vui vẻ. Anh tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu vì sao vừa rồi bọn họ còn đang rất căng thẳng, sao đột nhiên bây giờ lại có thể ngồi ăn cùng nhau một cách hòa thuận như vậy.
Chẳng lẽ là do anh vẫn luôn là người giữ một cái đầu nóng sao? Nghĩ tới khả năng này khiến sắc mặt anh đen xì, anh càng nhìn người phía đối diện càng thấy khó chịu.
Có lẽ cảm nhận được hơi thở tối tăm của anh, rốt cuộc người đối diện cũng ngẩng cái đầu đang cắn một miếng cánh gà lên, cậu mơ hồ nói: “Cậu thật sự không ăn à? Tôi cảm thấy mùi vị của nó không tệ mà.”
Với gương mặt mềm mại đáng yêu kia, ngón tay của Thẩm Hoài hơi giật giật, anh chợt muốn chạm vào đầu của cậu. Anh cố giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Ừm, thật ra cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả. Tôi chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút, chuyện trước kia là do tôi không đúng, tôi muốn xin lỗi cậu. À, đúng rồi, sau này chúng ta có thể làm bạn bè được không?” Úc Bạch dùng khăn ăn lau miệng, nghiêm túc nói.
Ánh mắt của Thẩm Hoài tối tăm, đưa đôi con ngươi u ám nhìn cậu. Là vì lý do này nên mới đến tìm anh, muốn xóa bỏ mọi chuyện trước kia như thế không phải là quá thoải mái cho cậu rồi hay sao?
Tuy rằng vừa rồi cậu mới cứu anh, nhưng ai biết những người này có phải đang giở trò gì hay không? Từ lâu anh đã không còn tin tưởng bất kỳ ai chứ đừng nói đến kẻ khó chịu này.
Vậy thì cứ đồng ý rồi chơi đùa cậu sau, Thẩm Hoài vui vẻ nghĩ.
Trên mặt Úc Bạch vẫn mang nụ cười nhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng. Những lời cậu vừa nói thực ra chỉ là để kiểm tra mức độ hắc hóa của nam chính đã đạt đến trình độ nào mà thôi, nhưng đúng là chúng cũng mang tính chất hòa giải một phần nào đó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng phản ứng của nam chính đại nhân có gì đó không ổn lắm. Không từ chối mới là sự kinh khủng thực sự! Ngay lúc Úc Bạch còn đang bối rối, Thẩm Hoài mở miệng nói chuyện.
“Được thôi.” Anh mỉm cười, khuôn mặt càng trở nên tinh xảo hơn, ngay cả bóng tối giữa hai lông mày cũng bị xua tan đi không ít, trong trẻo giống như một tia nắng mặt trời.
Úc Bạch nhìn anh một cái rồi im lặng cúi đầu ăn cơm. Nội tâm nho nhỏ trong lòng thì lại không hề bình tĩnh như thế. Đừng bị sắc đẹp mê hoặc, anh chính là nam chính hắc hóa đó, nhưng đúng là rất đẹp!
Dù sao cậu cũng chưa quên mục đích vừa rồi của mình, nếu một người bình thường từng gặp qua tình trạng bị đối xử bất thường như vậy, nói thế nào thì cậu cũng nhất định sẽ đánh đối phương một trận. Cắn một miếng cánh gà, Úc Bạch yên lặng xác nhận nam chính đại nhân quả nhiên đã hắc hóa thành cặn bã.
Ngày hôm sau, Úc Bạch thu dọn cặp sách bước vào lớp học, dọc đường nhận được vô số ánh mắt chú ý đến. Cậu ném cặp sách vào trong ngăn kéo, cậu có chút cáu kỉnh hỏi Thẩm Hoài: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người nhìn tôi như vậy chứ?”
Thẩm Hoài đang đọc sách ở bên cạnh nhìn mái tóc ngu xuẩn trên đầu của cậu, rồi lại nhìn khuôn mặt mềm mại và dễ thương ấy, anh nói: “Bây giờ cậu rất đẹp.” Vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu không hề dao động gì, nam chính đại nhân à, anh có chắc chắn anh đang khen tôi không?
Úc Bạch vẻ mặt hoài nghi đi đọc sách, nhưng khóe miệng lại giật giật. Hệ thống lại phát ra một nhiệm vụ khác, yêu cầu cậu nâng cao mức thiện cảm của nam chính với mình lên. Úc Bạch tự hỏi cả một buổi sáng bày tỏ bản thân rất buồn. Ông đây cũng không phải là con gái, đã không thể lao vào ngực của đối phương cũng không thể làm bữa trưa tình yêu cho đối phương. Cảm giác tồn tại còn chưa kiếm được còn đòi kiếm cả độ thiện cảm, đúng là quá phiền phức.
Úc Bạch hỏi thăm lịch trình hàng ngày làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Hoài. Không thể không nói, hiện tại mấy đứa đàn em của cậu tuy rằng rất có năng lực, tin tức hoàn toàn chính xác, nhưng cậu vẫn phải rời đi sớm một chút.
Lúc Thẩm Hoài lên sân thượng trên khu giảng đường dạy học thì đã thấy Úc Bạch nằm xuống sắp ngủ rồi. Thẩm Hoài mặt vô cảm nhìn về phía cậu thỉnh thoảng lại ngáp một cái rồi hỏi: “Cậu cũng tới đây ngủ à?”
Thẩm Hoài xoay người tính rời đi, Úc Bạch giơ tay kéo lấy góc áo của anh, nói: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, sao cậu lại lạnh lùng thế?”
Được rồi, Úc Bạch phát huy ưu điểm của gương mặt này đến cực đại, trong đôi mắt nhỏ có chút tủi thân, trong mắt tràn đầy nước mắt. Cho dù Thẩm Hoài có muốn đánh cậu thì cũng không xuống tay được. ( truyện trên app tyt )
Đối với Úc Bạch, người đã quen với ngoại hình và có năng lực nói thì mọi chuyện rất dễ thích ứng, việc giả bộ dễ thương chỉ là một việc nhỏ. Cậu chỉ muốn nói, Úc Tiểu Bạch, đến đây là đủ rồi.
Quả nhiên Thẩm Hoài dừng bước chân, anh ngồi xuống bên cạnh cậu trên sân thượng.