Edit: Dứa đại ca
Ngủ chung à? Lông mày của Úc Bạch hơi giật giật, cậu cố kiềm chế lại ham muốn muốn nhặt thứ gì gần đó để đập chết cái tên nhóc này. Tuy rằng hôm nay cậu trông vẫn còn yếu ớt như vậy, mà cậu cũng có ý định chung sống hòa bình với hắn, nhưng sao lại có thể ngủ chung với nhau được? Trông cậu là người không đứng đắn đến vậy à?
“Sao, anh không muốn à?” Mộ Tử Hiên giũ bộ quần áo ẩm ướt, vài giọt nước lập tức ‘tí tách’ nhỏ xuống từ vạt áo, để lại một vài vệt nước nhỏ trên mặt đất. Úc Bạch nhìn hắn, trong lòng hơi lung lay. Khi đó Mộ Tử Hiên cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, thế nhưng hắn lại rơi vào hoàn cảnh khốn khổ nhếch nhác như vậy làm cho cậu có chút tiếc thương. 
“Mái nhà của tôi bị hỏng rồi, nước mưa chảy dột thấm vào bên trong cho nên tôi mới nghĩ đến việc ở nhờ nhà anh một thời gian.” Hắn trải quần áo lên bàn bên cạnh rồi đi tới quỳ nửa người lên mép giường của Úc Bạch, đôi mắt nhìn cậu mang theo sự thờ ơ và hờ hững.
“Nếu anh không chấp nhận tôi thì tôi cũng không có nơi nào để đi.” Hắn rũ mắt xuống, hàng lông mi dài dưới ánh đèn phản chiếu thành một hàng bóng nhỏ, lông mày khẽ động, giọng nói có chút khàn khàn lại có mấy phần đáng thương.
Úc Bạch thật sự không thể chịu nổi vẻ mặt này của hắn, dáng vẻ này khiến cậu bỗng cảm thấy đau lòng không rõ lý do. Thiếu niên nhỏ này chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chính cậu ngay cả khi hai mươi tuổi cũng nhận được quà thì cần gì phải so đo với một đứa trẻ làm gì.
Cậu ôm trán, một lúc sau mới bất lực gật đầu đồng ý, cậu đưa tay ra kéo Mộ Tử Hiên lên giường. Cậu vẫn nhớ phải dịch vào trong để chừa chỗ cho hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play