"Buông tôi ra! Tôi là Thẩm Thanh Ca!" Thẩm Thanh Ca dù dùng hết sức lực cũng không thể gạt anh ta ra.
Vương Tiểu Bảo cười toe toét và kéo cô vào phòng.
Mắt thấy cô sắp bị kéo vào phòng của Lý Phượng Chi, Thẩm Thanh Ca liền cúi đầu và cắn mạnh vào bàn tay béo hơn cả giò heo của Vương Tiểu Bảo.
"A ——" Vương Tiểu Bảo từ nhỏ đã là cục cưng của cha mẹ, làm sao đã từng chịu đau như vậy?
Anh ta lập tức buông cô ra.
Thẩm Thanh Ca chạy ra sân, nhặt một con dao chặt củi và lao vào nhà, chĩa lưỡi dao sắc bén vào Vương Tiểu Bảo, "Tôi không phải Thẩm Kiều Kiều, tôi là Thẩm Thanh Ca! Nếu anh dám động đến tôi một lần nữa, tôi sẽ giết anh!"
Vương Tiểu Bảo sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng khóc.
"Là mẹ cô bảo tôi ngủ với cô…" Anh ta khóc đến đỏ bừng cả người.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nhìn anh ta, lấy ra một ít kẹo sữa từ trong không gian và ném chúng cho anh ta rồi nói, "Đừng khóc! Tôi là chị của Thẩm Kiều Kiều, láy nữa anh hãy ngủ cùng Thẩm Kiều Kiều! Anh nếu lại nhận sai, tôi sẽ đánh anh!"
"…… Ồ." Vương Tiểu Bảo ủy khuất gật đầu.
Thẩm Thanh Ca đi vào phòng để đồ linh tinh, chờ mong Thẩm Kiều Kiều trở lại.
Mà Thẩm Kiều Kiều lúc này đã mời một số thanh niên trí thức về nhà.
Cô muốn cho tất cả những thanh niên trí thức nhìn thấy bộ mặt dâm đãng của Thẩm Thanh Ca!
Không phải nói cô cướp người của Thẩm Thanh Ca sao?
Cô muốn cho cả thôn biết Thẩm Thanh Ca là một con đĩ, ngay cả những tên ngốc cũng không tha.
"Ta không học nữa, mọi người hãy vào cầm giấy và bút đi." Thẩm Kiều Kiều vừa nói vừa mở cửa gỗ nhà chính ra.
"Cám ơn…..." Thanh niên trí thức chân thành nói.
Một tiếng vang thật lớn, Vương Tiểu Bảo đột nhiên vọt tới, "Kiều Kiều! Cô rốt cuộc đã trở lại."
Thẩm Kiều Kiều sửng sốt: "Thẩm Thanh Ca đâu? Anh đang làm gì vậy? Cút ra ngoài! Đồ ngốc!"
Ba ——
Vương Tiểu Bảo nắm lấy vai Thẩm Kiều Kiều và hôn vào miệng cô ta trước mặt mọi người.
"Kiêu Kiều, chúng ta đi ngủ đi, cùng nhau sinh con đi." Vương Tiểu Bảo cõng Thẩm Kiều Kiều trên vai đi vào phòng.
"Oẹ…… Cứu mạng……" Thẩm Kiều Kiều khóc lóc kêu to.
Tất cả những thanh niên trí thức đều sợ hãi.
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Ca từ trong phòng để đồ đi ra, trịnh trọng hỏi: "Vương Tiểu Bảo, Thẩm Kiều Kiều mặc dù là vị hôn thê của anh, nhưng anh không thể gấp gáp như vậy được chứ?"
Vương Tiểu Bảo rụt cổ, ngu xuẩn nói: "Mẹ cô làm tôi ngủ!"
Những lời này vừa nói ra, thanh niên trí thức vốn muốn ngăn cản, nhưng lại ngại ngùng ngăn cản.
Ở các vùng nông thôn, hôn nhân được sắp đặt rất phổ biến và người ngoài không thể ngăn cản được.
"Không cần……" Thẩm Kiều Kiều kêu lên.
Vương Tiểu Bảo không quan tâm Thẩm Kiều Kiều có khóc hay không, anh ta chỉ sợ bị Thẩm Thanh Ca đánh.
Anh ta bế người vào phòng, ấn lên giường rồi cởi khuy, cũng không thèm đóng cửa lại.
"Cứu tôi với……" Thẩm Kiều Kiều hô to.
Ngoài cửa, Thẩm Thanh Ca thờ ơ cười.
Nếu mẹ con Thẩm Kiều Kiều dám tìm tên ngu ngốc này đến cướp đi sự trong sạch của cô, bọn họ hẳn phải nghĩ đến hậu quả tương ứng!
Xứng đáng!
Đúng lúc này, Lý Phượng Chi cùng Triệu Sơn Hà đi tới.
Nghe thấy có người kêu cứu, Triệu Sơn Hà lao vào phòng và đẩy Vương Tiểu Bảo ra, chỉ thấy cúc áo của Thẩm Kiều Kiều đều bị xé toạc.
Anh ta ghét bỏ ra mặt.
"Kiều Kiều, con làm sao vậy?" Lý Phượng Chi nhào tới ôm Thẩm Kiều Kiều.
"Mẹ…… Ô ô……" Thẩm Kiều Kiều cuộn tròn trong vòng tay của Lý Phượng Chi và khóc.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, Triệu Sơn Hà lập tức phủi sạch quan hệ, "Kiều Kiều, hôm qua em cùng anh làm như vậy, hôm nay lại cùng người khác, anh lấy em không thích hợp đi?"
"Không phải…… Là anh ta cưỡng bức em……" Thẩm Kiều Kiều vừa khóc vừa giải thích.
Vương Tiểu Bảo xoa xoa gáy, "A? Rõ ràng là mẹ cô dạy tôi làm, còn nói cô thích ngủ với tôi!"
Những lời này giống như rắc muối vào miệng vết thương vậy, khiến Lý Phượng Chi và Thẩm Kiều Kiều tức giận đến mức khói bốc ra từ lỗ mũi của họ.
"Đánh rắm! Tôi không thích, là Thẩm Thanh Ca thích!"